Ngày sông thuyền thủy chung một bến đò. Em biết chăng ngoài khơi xa bão táp. Có biết bao con thuyền phải lênh đênh. Về bên anh không ồn ào sóng cả. Chỉ hiền hòa yên ả nặng tình anh. Thuyền xa sông thuyền tìm ra biển lớn. Theo tiếng gọi ngàn con sóng khơi xa. Thuyền có hay
45BvAfM. Đặt câu hỏi Giới thiệu Điều khoản sử dụng Bảo mật Liên hệ Đăng nhập Home/ Văn/Môn Văn Lớp 12 ” Con thuyền đi qua để lại sóng Đoàn tàu đi qua để lại tiếng Đoàn người đi qua để lại bóng Tôi không đi qua tôi để lại gì? ” Môn Văn Lớp 12 ” Con thuyền đi qua để lại sóng Đoàn tàu đi qua để lại tiếng Đoàn người đi qua để lại bóng Tôi không đi qua tôi để lại gì? ” Question Môn Văn Lớp 12 Giúp em bài này với ạ ” Con thuyền đi qua để lại sóng Đoàn tàu đi qua để lại tiếng Đoàn người đi qua để lại bóng Tôi không đi qua tôi để lại gì? ” không đề – Văn Cao Từ bài thơ không đề của nhà thơ Văn Cao, em hãy suy nghĩ ý nghĩa của bài thơ đó. Viết văn nghị luận xã hội CẦN GẤP CẢM ƠN No copy trên mạng nha. Em xin cảm ơn mọi người ạ in progress 0 Văn Jasmine 1 năm 2022-03-20T124219+0000 2022-03-20T124219+0000 2 Answers 0 Answers hơ cũng như gương mặt người con gái. Có vẻ đẹp trời cho, có vẻ đẹp cha mẹ cho. Có cái đẹp sắc sảo, có cái đẹp thuỳ mị. Một cái nốt ruồi xinh xinh đặt ở đâu đấy trên mặt tạo nên một sự hài hoà, nhưng nếu đặt không đúng chỗ sẽ tạo nên sự phản cảm….Thơ hay cũng có nhiều cách hay vì lời đẹp, hay vì tình nồng, hay vì ý sâu, hay vì ý tưởng mới. Có bài thơ tác giả viết, chữ trào ra đầu bút, bụng dạ như sắp phát cuồng. Có bài thơ đến nhanh như một bài thuộc lòng chép sẵn. Có bài thơ như tự nhiên nhặt được. Có bài thơ là sự chiêm nghiệm một đời, sự đau đớn trăn trở một đời, sự ám ảnh một đời. “Không đề” của nhạc sĩ Văn Cao thuộc loại đó chăng?Nghe ra thì thật dễ và tưởng như không có gì Con thuyền đi qua để lại sóng đoàn tàu đi qua để lại tiếng đoàn người đi qua để lại bóngCó khả năng quan sát đời sống là có thể có được những ý thơ này-ba câu thơ cùng một cách diễn đạt, một mô típ. Đấy là sự quan sát bằng mắt, bằng tai nhưng đến câu cuối “Tôi không đi qua tôi/ để lại gì?”. Chữ “tôi” ở đầu dòng xác định tác giả là chủ thể, chữ “tôi” cuối dòng là bản thể. Chữ “tôi” cuối câu là “nhãn tư”, “thần tư” của cả câu và cả bài. Không có chữ “tôi” ấy, bài thơ không có lý do tồn cách lý giải đơn giản ở trên “Con thuyền đi qua để lại sóng/ đoàn tàu đi qua để lại tiếng/ đoàn người đi qua để lại bóng…” người đọc sẽ hơi khựng lại một chút khi đọc câu cuối “tôi không đi qua tôi/ để lại gì?” rồi tâm tưởng oà vỡ trong niềm thú vị, cảm thông, gật gù tán thưởng Văn Cao muốn nói đến đời sống tâm hồn, tình cảm, tư tưởng của người nghệ sĩ mà từ cá nhân mình ngẫm ra, ông đã thấy. Người nghệ sĩ không thể chỉ “đi qua” cuộc đời như con thuyền cũng đủ để lại sóng! như con tàu cũng đủ để lại tiếng như đoàn người cũng đủ để lại bóng mà phải đi qua mình nghĩa là lắng nghe, cảm nhận, sàng lọc, đánh giá, rung cảm, kiểm nghiệm, vật vã với chính lòng mình, tâm can mình mới mong để lại cho đời một chút tinh chất của tài hoa sáng không phải loại thơ dùng trí thông minh, ngồi một lúc nghĩ ra mà là đã trăn trở, day dứt, ngẫm nghĩ một đời đến một lúc nào đó, câu thơ vọt ra, có lúc người đẻ ra nó, cũng còn thấy bất ngờ, huống chi người đọc!Phàm bài thơ hay, câu thơ hay, đọc xong, mình lại thấy không có gì ghê gớm cả, sao mình lại không nghĩ, không cảm, không viết được như thế nhỉ? Bài thơ hay là bài thơ ai cũng thấy là… của mình. Bạn Tham Khảo Về bài hát này, nhà văn Trần Mạnh Hảo viết “Đây là bài hát có số phận đặc biệt nhất trong cuộc đời sáng tác của Văn Cao. Đây cũng là bài hát mang nhiều tâm trạng đối lập, hòa trộn nước với lửa vui ít, buồn nhiều, mừng ít, tủi nhiều, hoan ca ít, bi ca nhiều, tha thiết ít, nghẹn ngào nhiều, bâng khuâng ít, đau đáu nhiều, tự sự ít, ai oán nhiều, mê say ít, thở than nhiều,… “ Van Cao sáng tác ca khúc này vào mùa xuân năm bính thìn 1976, người con trai thứ của nhạc sĩ Văn Cao, nhà thơ Nghiêm Bằng kể sơ qua về sự ra đời của “Mùa xuân đầu tiên” “Đó là một đêm vào giữa tháng 12-1975. Chúng tôi đang sống với cha mẹ trong ngôi nhà số 108 Yết Kiêu. Mùa đông Hà Nội rét tê tái. Cha tôi đã từ lâu rồi không đàn. Vậy mà trong đêm ấy, tôi nghe có tiếng chân nhè nhẹ lần từng bước từ phòng trong ra gần chiếc đàn piano – đối diện với chiếc đi văng tôi đang giai điệu khe khẽ vang lên, nó được đàn bởi một bàn tay phải. Cũng phải nói thêm là cha tôi đã đàn trên chiếc đàn vốn được Hội Nhạc sĩ VN cho thuê lại với giá 7 đồng rưỡi một tháng lương tôi hồi đó là 63 đồng, còn tiền thuê nhà là 15 đồng; từ ngày kỷ niệm 30 năm Tiến quân ca 1974, chiếc đàn mới được tặng hẳn cho cha tôi thì cha lại rất ít có dịp dùng hát đã được báo Sài Gòn Giải Phóng số năm mới 1-1-1976 in trang trọng ở bìa 4 và thu thanh ngay sau đó, được phát trên sóng Đài Tiếng nói VN, nếu tôi không nhầm thì do ca sĩ Trần Khánh và đoàn ca nhạc Đài Tiếng nói VN trình bày. Bài hát được phát khoảng mươi lần trong chừng một tháng hồi ấy ca khúc được truyền bá chủ yếu qua sóng phát thanh, rồi không hiểu sao lặng lẽ chìm đi, như thể bị quên mọi lần, trong suốt mấy chục năm, cha không tỏ ra bực bội gì, chỉ hơi buồn thôi. Cha tôi nói chắc chắn bài hát sẽ có ngày được hát lại và mọi người sẽ yêu nó. Và như mọi lần, cha tôi lại đúng. Chỉ có điều lúc đó cha tôi không còn nữa. Khi bài hát lần đầu tiên được phát trên sóng truyền hình Việt Nam năm 2000, cha tôi đã mất được năm năm.”Nhà thơ NGHIÊM BẰNGTHU HÀ ghiĐúng vậy, rất nhiều người yêu thích bài hát này trong đó có tôi, nhưng có điều lạ là tôi chỉ thích mở bài hát này khi có một mình và trong khi nghe, tôi cảm thấy như được xem lại một cuốn phim về một thời đã qua của đất nước và của cuộc đời…Tháng 7 năm 1995, khi Văn Cao mất, và cả bây giờ nữa, khi đang viết những dòng này, nước mắt tôi vẫn không ngừng tuôn rơi trên bàn tôi và tôi nghĩ là rất nhiều người nữa, VĂN CAO mãi mãi là một tượng đài sững sững trong trái tim. _chúc bạn học tốt_ born to the boss Leave an answer Jasmine
Con thuyền đi qua để lại sóng. Đoàn tàu đi qua để lại tiếng. Đoàn người đi qua để lại bóng. Tôi không đi qua tôi để lại gì ? “Không đề” – Văn Cao Mở bài “Cuộc sống là một khung vải rộng và bạn nên vẽ vào đó tất cả những màu sắc trong khái niệm của mình” Danny Kaye. Đã bao giờ bạn khao khát được điểm tô cuộc đời bằng những gam màu tươi sáng của bản thân? Đã bao giờ bạn tự vấn rằng để làm được điều đó cần đánh đổi những gì? Có lẽ chỉ đơn giản rằng, không ở đâu xa, chìa khóa của thành công nằm ở chính bản thân bạn, một nơi khi ta trao cơ hội và đặt niềm tin, bất cứ điều gì cũng có thể chinh phục. Bàn về điều này, Văn Cao đã từng viết “Con thuyền đi qua để lại sóng đoàn tàu đi qua để lại tiếng đoàn người đi qua để lại bóng tôi không đi qua tôi để lại gì ?” Không đề – Văn Cao Thân bài “Con thuyền”, “đoàn tàu”, “đoàn người” đều là những hình ảnh đời thường; đi qua có thể là vội vàng, nhanh chóng nhưng vẫn để lại “tiếng”, “sóng”, “bóng” – dấu vết riêng. “Tôi không đi qua tôi/ để lại gì?” nghĩa là con người không đi qua chính mình, tức là không lắng nghe, không thấu hiểu, không khám phá được chính mình, không được sống đời sống riêng của mình thì sẽ chẳng để lại dấu ấn riêng gì cho cuộc đời. Bài thơ chứa đựng triết lí vô cùng sâu sắc về cách sống có ý nghĩa con người cần nhận thức được giá trị sống, giá trị hiện hữu của chính mình giá trị về tài năng và nhân cách, từ đó không ngừng nỗ lực hoàn thiện bản thân. Mỗi “con thuyền”, “đoàn tàu”, “đoàn người” đi qua đều thể hiện được bản chất, đặc điểm riêng vốn có của riêng mình. Lựa chọn thủ pháp điệp cấu trúc “đi qua… để lại…”, nhà thơ khéo dẫn dắt độc giả tìm mình trong những hình ảnh rất đỗi dung dị. Những sự vật ấy đều có chất riêng tiêu biểu và đại diện “sóng”, “bóng”, “tiếng”. Con người ta cũng thế, chất riêng hay nói cách khác rằng cái “tôi” của con người có lẽ lại càng đặc biệt và hữu hình hơn. “Tôi không đi qua tôi/ để lại gì?” – một câu hỏi xoáy sâu vào tư tưởng, tiềm thức, chất vấn bản ngã của mỗi người trong chúng ta. Vậy ta sẽ là ai giữa cuộc đời này khi không là chính ta, sẽ là ai nếu ta không hiểu rõ được ngay cả chính bản thân mình. “Tôi đi qua tôi” là hành trình con người đi qua chính mình để trưởng thành, để ghi dấu ấn trong cuộc đời, để tự mình hiểu rõ cũng như khẳng định bản thân. Qua những vần thơ ấy, khơi gợi thêm trong ta khát khao sống là chính mình, thôi thúc ta thấu hiểu ý nghĩa thực sự của hành trình “Tôi đi qua tôi” đối với mỗi người, đóng góp cho đời và thêm trân quý những giá trị nhân sinh cốt lõi của bản thân đúc kết được. Ba câu thơ đầu cùng một cách diễn đạt, đấy là sự quan sát bằng thị giác, lắng nghe bởi thính giác nhưng đến câu cuối “Tôi không đi qua tôi/ để lại gì?” lại mang sắc thái hoàn toàn khác hẳn. Chữ “tôi” cuối câu là “nhãn tự”, “thần tự” của cả câu và cả bài thơ. Đối với chúng ta nói chung hay đối với người nghệ sĩ nói riêng không thể chỉ “đi qua” cuộc đời như con thuyền, con tàu, đoàn người mà phải đi qua chính mình nghĩa là lắng nghe, cảm nhận, sàng lọc, đánh giá, rung cảm, chiêm nghiệm, đặt ra với chính lòng mình mới có thể để lại cho đời một chút ít đóng góp tài hoa sáng tạo. Vấn đề “cái tôi” rộng mênh mông, cao vô hạn và sâu vô cùng. Làm sao và biết bao giờ mới khám phá ra hết, nói gì đến việc làm chủ và vượt qua nó? Nhưng không vượt qua nó thì cuộc đời sẽ ra sao? Con người sẽ càng cần phải quan sát, lắng nghe chính mình từ những cay đắng lẫn ngọt ngào, thành công hay thất bại. Từ đó luôn nỗ lực vượt qua chính mình để có những trải nghiệm mới. Cuộc sống vốn rất phức tạp, để có thể tồn tại và phát triển được, trước hết con người phải hiểu được chính mình. Đó là cơ sở để tồn tại với thế giới và ứng phó với những biến động của cuộc đời. Trước khi hiểu rõ cuộc sống, ta phải hiểu chính bản thân ta. Một con người sẽ là đáng khen khi biết nhìn xa trông rộng, có chí lớn nhưng sẽ là đáng quý hơn khi thực hiện những mục tiêu ấy trước khi hiểu rõ được bản thân là một con người ra sao. Khi ra hiểu rõ được bản thân, làm rõ được chủ thể tâm hồn, trước hết cho ta thấu hiểu chính mình, sau đó là để mọi người xung quanh thấu hiểu ta, hiểu rõ con người ta. Tình yêu, sự quan tâm, hi vọng, niềm tin của những người xung quanh luôn xuất phát từ việc thấu hiểu, biết được ta là con người như thế nào, ta là ai đối với họ. Mỗi người không những phải đối thoại với chính mình mà còn đối thoại với mọi người thông qua những trải nghiệm. Từ đó, ta sẽ biết đặt mình trong mối quan hệ với xã hội, biết sống vì mọi người, vì cộng đồng. Mỗi con người không giống nhau, ai cũng đều có nét riêng và khác biệt ở mình. Có thể bạn phiền muộn, tự ti về bản thân, cảm thấy thua kém người khác, hãy luôn nhớ một điều rằng ta đều là một phiên bản giới hạn, luôn độc nhất, không phải là bản sao của bất kì ai. Cái tôi của mỗi chúng ta hiện hữu qua tính cách, hành động, lời ăn tiếng nói. Chúng thể hiện con người ta qua những cảm xúc, tâm tư, suy nghĩ. Vậy nên, cốt yếu ở việc thấu hiểu, khẳng định bản thân là sự tự tin, kiên cường và không ngại định kiến, những cái cổ hủ trong tư tưởng, suy nghĩ của người khác. Trong hành trình “Tôi đi qua tôi”, con người sẽ được tự bồi đắp, tự đánh giá năng lực và hạn chế của bản thân, phát huy tối đa tiềm lực vốn có để khẳng định giá trị bản thân, gặt hái những thành công. Đồng thời ta phải sống một cuộc đời của riêng mình vì bất cứ ai cũng chỉ sống một lần, sống cho bản thân, cho những đam mê, hoài bão phải là trên hết, là ưu tiên hàng đầu. Khẳng định bản thân đồng nghĩa với sống là chính mình. Thay vì gò ép, rập khuôn trong những định kiến, thay đổi bản thân để hòa nhập vào những môi trường bão hòa, sao ta không tự tin tỏa sáng khi là chính mình? Tự biến mình thành một người khác khiến ta không thể khám phá con người thật của mình, đó là cả một quá trình và đừng làm chậm nó bằng cách sống giả dối với bản thân. Để nhớ ra mình là ai, bạn cần quên đi những khuôn mẫu mà xã hội áp đặt vào bạn. Ta nên là chính ta để đạt được thành công, những mục tiêu, thành tựu nhất định, để bước tiếp trên đường đời mà không phải hối tiếc điều gì. “Sống như chính mình trong một thế giới luôn cố biến mình thành người khác là thành tựu lớn nhất.” Để sống là chính mình, đừng quá ép buộc bởi những quy luật, luật lệ bất thành văn nào, chỉ cần sống đúng, sống tự tin với con người của bản thân, chăm chỉ và cố gắng để đổi lấy thành quả. Có được khát khao hạnh phúc là chính mình. Những doanh nhân thành đạt, nổi tiếng hiện nay như Steve Jobs, Bill Gates cũng là những hình tượng tiêu biểu cho những con người sống là chính mình, luôn theo đuổi đam mê, mơ ước. Họ tự tin, luôn nỗ lực và dám thử sức để tạo ra những sản phẩm, kế hoạch mới mẻ, thể hiện được cái tôi riêng của mình trong công việc, thị trường. Cho đến nay, Apple và Microsoft là những biểu tượng trong kinh doanh công nghệ điện tử, là những doanh nghiệp lớn mang đậm chất riêng, đạt được thành công lớn phủ sóng trên toàn thế giới. Thành công ấy phần lớn đến từ tài năng, nỗ lực của riêng con người những nhà sáng lập ấy. Hay chính đại thi hào Nguyễn Du, một nhà thơ lớn vừa thể hiện được tư tưởng, tiếng nói của thời đại phong kiến lúc bấy giờ vừa có đề tài sáng tác và phong cách thơ riêng, dường như khác biệt với những người nghệ sĩ cùng thời. Cái tôi trong thơ của Nguyễn Du rõ nét, ngược lại với tính phi ngã của văn học trung đại. Điều đó đã làm nên giá trị cũng như vị thế của ông trong nền văn học nước nhà cũng như quốc tế. Nhưng sống là chính mình, khẳng định giá trị của bản thân không phải là giữ thế độc tôn, kiêu ngạo, tự tin thái quá, “Ta là Một, là Riêng, là Thứ Nhất. Không có chi bè bạn nổi cùng ta”. Giá trị cá nhân là quan trọng nhưng cần bác bỏ tính kiêu căng, tự phụ, bảo thủ, sống ích kỉ chỉ vì lợi ích cá nhân. Sống cho chính mình không đồng nghĩa với mưu toan, tính toán. Đồng thời cần biết phê phán những con người không bao giờ đặt ra hành trình tự khám phá giá trị bản thân trong cuộc đời hay sống với thái độ hời hợt, qua quýt, không tạo cho mình cơ hội được dấn thân trong những trải nghiệm quý giá. Đây cũng là nguyên nhân đẫn đến lối sống tự thỏa mãn, chấp nhận những gì mình đang có một cách tiêu cực, giậm chân tại chỗ, không có chí tiến thủ, luôn hèn nhát, dễ nản lòng trước khó khăn, thử thách. Con người nhận thức được giá trị sự sống, giá trị hiện hữu của bản thân khi chúng ta hiểu được chính mình, nắm được những hạn chế và khả năng của bản thân, lắng nghe được những cảm xúc của mình thì cuộc sống mới có ý nghĩa. Khi đó, con người sẽ lưu lại dấu ấn riêng trong cuộc đời. Cuộc sống rất phức tạp để có thể tồn tại và phát triển được, trước hết con người phải hiểu được chính mình. Đó là cơ sở để tồn tại và thế giới và ứng phó với những biến động của cuộc đời. Đi qua chính cuộc đời mình nhưng không phải đi qua một cách hơi hợt, thoáng chốc mà phải biết sống một cách sâu sắc, sông cống hiến, hướng đến những giá trị nhân văn tích cực. Để sống là chính mình, thể hiện được con người mình, ta phải luôn rèn luyện, trau dồi tri thức, luôn nỗ lực không ngừng và hành động đúng mực. Ta hãy sống tự tin, dám đối mặt với khó khăn, thử thách, dám ước mơ, theo đuổi đam mê. Phải luôn sống một cách sâu sắc, sống cống hiến, sống để hướng tới những giá trị nhân văn tích cực. Những điều ấy không chỉ giúp ta trưởng thành, giúp ta tìm thấy hạnh phúc và con đường đi phù hợp, hoàn thiện thêm bản thân mà còn đem đến những bài học cuộc sống vô giá, nhận được lòng yêu quý, tôn trọng qua việc thể hiện màu sắc cá nhân, chứng minh rằng ta là độc nhất, một giá trị mà chính bản thân ta quyết định. Để hiểu rõ giá trị của bản thân, ta nên tránh những suy nghĩ tiêu cực, thôi so sánh bản thân mình với người khác và khám phá ra điều mà ta thật sự thích và rèn luyện chúng. Không một ai có thể biết chính xác về chính con người ta, bởi vậy nên ta cần phải khám phá và nhận biết chính mình. Qua đó, vượt qua chính những rào cản về khám phá tâm hồn cũng chính là làm chủ bản thân, là sống thật với chính mình – một con người như nó vốn là. Nhận biết mình đã khó, chiến thắng bản thân còn gian nan gấp bội. Nhưng nếu ta không biết vượt qua bản thân, không đứng vững trên đôi chân của mình thì ta sẽ là gì? Con người nhận thức được giá trị sự sống, giá trị hiện hữu của bản thân là khi chúng ta hiểu được chính mình, nắm bắt được những hạn chế và khả năng của bản thân, lắng nghe được cảm xúc của mình thì cuộc sống mới có ý nghĩa. Khi đó, con người sẽ lưu lại dấu ấn riêng trong cuộc đời. Cuộc sống mưu sinh khiến con người ta đặt nặng những giá trị vật chất lên hàng đầu mà quên mất khả năng con người còn sống dựa vào những giá trị tinh thần. Chính vì vậy “tôi đi qua tôi” là giây phút ta thoát khỏi guồng quay cuộc sống để lắng nghe những thanh âm nơi tâm hồn, những tình cảm trong trái tim mình. Hiểu ra triết lí sâu xa của bài thơ, mỗi con người cần nhận thức sâu sắc giá trị bản thân, nhận thức giá trị của sự sống , hiểu bản thân, sống là chính mình mới là cuộc sống có ý nghĩa. Phải không ngừng nỗ lực tìm hiểu chính con người mình, sống bằng chính những cảm xúc và khả năng của bản thân và để lại những dấu ấn có ý nghĩa cho cuộc đời. Kết bài “Không đề” cho ta một lối suy tư bắt đầu từ việc nhận biết mình rồi vượt qua chính mình, rằng cái tôi hình thành và phát triển như thế nào nằm ở sự chọn lựa của chính bản thân. Qua đó, ta hiểu thêm về việc lựa chọn thái độ sống hết mình, không sống hoài, sống phí mà sống đúng với con người thực sự của mình. Triết lí ấy như chiếc gương soi quý giá góp phần phản tỉnh, cổ vũ mỗi người phát triển, hoàn thiện bản thân, nỗ lực vì những giá trị sống sâu sắc, khơi gợi trong ta những khát khao mới, hi vọng mới. Chỉ cần sống đề cao những giá trị tốt đẹp của bản thân, không gì có thể cản. Xem thêm Nghị luận Sự hèn nhát khiến con người tự đánh mất mình, còn dũng khí lại giúp họ được là chính mình Nghị luận Rất dễ để khác biệt nhưng rất khó để vượt trội Johnnathan Ive
a, PTBĐ chính Biểu cảm b, BPNT chủ yếu được sử dụng -Liệt kê "Con thuyền, đoàn tàu, đoàn người" -Điệp ngữ "đi qua, tôi" lặp lại 3 lầnHãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?starstarstarstarstarstarstarstarstarstarstarstarstarstarstarstarstarstarstarstarstarstarstarstarstarstarstarstarstarstar5starstarstarstarstar1 vote
Bạn Tham Khảo Về bài hát này, nhà văn Trần Mạnh Hảo viết "Đây là bài hát có số phận đặc biệt nhất trong cuộc đời sáng tác của Văn Cao. Đây cũng là bài hát mang nhiều tâm trạng đối lập, hòa trộn nước với lửa vui ít, buồn nhiều, mừng ít, tủi nhiều, hoan ca ít, bi ca nhiều, tha thiết ít, nghẹn ngào nhiều, bâng khuâng ít, đau đáu nhiều, tự sự ít, ai oán nhiều, mê say ít, thở than nhiều,... " Van Cao sáng tác ca khúc này vào mùa xuân năm bính thìn 1976, người con trai thứ của nhạc sĩ Văn Cao, nhà thơ Nghiêm Bằng kể sơ qua về sự ra đời của "Mùa xuân đầu tiên” “Đó là một đêm vào giữa tháng 12-1975. Chúng tôi đang sống với cha mẹ trong ngôi nhà số 108 Yết Kiêu. Mùa đông Hà Nội rét tê tái. Cha tôi đã từ lâu rồi không đàn. Vậy mà trong đêm ấy, tôi nghe có tiếng chân nhè nhẹ lần từng bước từ phòng trong ra gần chiếc đàn piano – đối diện với chiếc đi văng tôi đang giai điệu khe khẽ vang lên, nó được đàn bởi một bàn tay phải. Cũng phải nói thêm là cha tôi đã đàn trên chiếc đàn vốn được Hội Nhạc sĩ VN cho thuê lại với giá 7 đồng rưỡi một tháng lương tôi hồi đó là 63 đồng, còn tiền thuê nhà là 15 đồng; từ ngày kỷ niệm 30 năm Tiến quân ca 1974, chiếc đàn mới được tặng hẳn cho cha tôi thì cha lại rất ít có dịp dùng hát đã được báo Sài Gòn Giải Phóng số năm mới 1-1-1976 in trang trọng ở bìa 4 và thu thanh ngay sau đó, được phát trên sóng Đài Tiếng nói VN, nếu tôi không nhầm thì do ca sĩ Trần Khánh và đoàn ca nhạc Đài Tiếng nói VN trình bày. Bài hát được phát khoảng mươi lần trong chừng một tháng hồi ấy ca khúc được truyền bá chủ yếu qua sóng phát thanh, rồi không hiểu sao lặng lẽ chìm đi, như thể bị quên mọi lần, trong suốt mấy chục năm, cha không tỏ ra bực bội gì, chỉ hơi buồn thôi. Cha tôi nói chắc chắn bài hát sẽ có ngày được hát lại và mọi người sẽ yêu nó. Và như mọi lần, cha tôi lại đúng. Chỉ có điều lúc đó cha tôi không còn nữa. Khi bài hát lần đầu tiên được phát trên sóng truyền hình Việt Nam năm 2000, cha tôi đã mất được năm năm.”Nhà thơ NGHIÊM BẰNGTHU HÀ ghiĐúng vậy, rất nhiều người yêu thích bài hát này trong đó có tôi, nhưng có điều lạ là tôi chỉ thích mở bài hát này khi có một mình và trong khi nghe, tôi cảm thấy như được xem lại một cuốn phim về một thời đã qua của đất nước và của cuộc đời...Tháng 7 năm 1995, khi Văn Cao mất, và cả bây giờ nữa, khi đang viết những dòng này, nước mắt tôi vẫn không ngừng tuôn rơi trên bàn tôi và tôi nghĩ là rất nhiều người nữa, VĂN CAO mãi mãi là một tượng đài sững sững trong trái tim. _chúc bạn học tốt_ born to the boss
Khách Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời. Tất cả Câu hỏi hay Chưa trả lời Câu hỏi vip Đề 1 Trong truyện Những đứa con trong gia đình, Nguyễn Thi có nêu lên quan niệm chuyện gia đình cũng dài như sông, mỗi thế hệ phải ghi vào một khúc. Rồi trăm con sông của gia đình lại cùng đổ về một biển, "mà biển thì rộng lắm [...], rộng bằng cả nước ta và ra ngoài cả nước ta". Anh chị có cho rằng trong thiên truyện của Nguyễn Thi quả đã có một dòng sông truyền thống liên tục...Đọc tiếpĐề 1 Trong truyện Những đứa con trong gia đình, Nguyễn Thi có nêu lên quan niệm chuyện gia đình cũng dài như sông, mỗi thế hệ phải ghi vào một khúc. Rồi trăm con sông của gia đình lại cùng đổ về một biển, "mà biển thì rộng lắm [...], rộng bằng cả nước ta và ra ngoài cả nước ta". Anh chị có cho rằng trong thiên truyện của Nguyễn Thi quả đã có một dòng sông truyền thống liên tục chảy từ những lớp người đi trước tổ tiên, ông cha, cho đến lớp người đi sau chị em Chiến và Việt? Tên truyện Siêu năng lực cuồng dâmTác giả Zentai-kunChap 1 Tôi từ nhỏ đã sở hữu một năng lực đặc biệt,mà chắc chẳng ai đoán ra Năng lực dâm có thể khiến bất kì thiếu nữ nào "đổ ngã" trước vậy,tôi không kể cho ai về năng lực của mình,cũng không sử dụng nay là ngày đầu tiên tôi nhập học ở trường Trung Học mặt tôi là hội trưởng hội...Đọc tiếpTên truyện Siêu năng lực cuồng dâmTác giả Zentai-kunChap 1 Tôi từ nhỏ đã sở hữu một năng lực đặc biệt,mà chắc chẳng ai đoán ra Năng lực dâm có thể khiến bất kì thiếu nữ nào "đổ ngã" trước vậy,tôi không kể cho ai về năng lực của mình,cũng không sử dụng nay là ngày đầu tiên tôi nhập học ở trường Trung Học mặt tôi là hội trưởng hội học sinh nổi tiếng nghiêm khắc với thành tích học tập cao ngất - thoáng qua cơ thể Mina,tôi có thể đoán ra chỉ số 3 vòng của cô ngay tức khắc 190 - 56 - vẻ cao ngất cùng với đồi núi đồ sộ kia được ẩn giấu qua lớp đồng phục chật chội,dày cất giọng với tôi- Cậu là học sinh mới chuyển vào à?Thẻ đâu?- Tôi không có Chứng minh nhân dân?- Cũng không Thế cậu vào trường tay không à?- Tôi có đem theo sách Cậu đi về đi,học trường này phải có thẻ! - Mina hất hàm bảo tôi,ánh mắt tóe lên sự giận dữ. Tôi nói- Để tôi gặp hiệu trưởng,bà ấy đặt cách cho tôi vào Đặt cách?Con người nghèo túng tùng như anh thì có gì mà đặt cách chứ? - Cô ta chỉ vào người tôi,vẻ khinh thường. Một giọng nói cất sau lưng,tôi quay người lại,thì ra là hiệu Mina,đây là Zentai,học sinh từ Úc chuyển về,hãy để cho cậu ấy vào Dạ...- Mina hậm hực,lườm xéo tôi một cái như muốn nói "Ta sẽ ăn thịt ngươi,cứ đợi đấy!"End chap 1 Tuần Tháng Năm 32 GP 19 GP 18 GP 15 GP 12 GP 12 GP 11 GP 9 GP 9 GP 6 GP
con thuyền đi qua để lại sóng