– Trên nguyên tắc thì con dưới 36 tháng tuổi thì quyền trực tiếp nuôi con sẽ thuộc người mẹ. Tuy nhiên đó chỉ là yếu tố ưu tiên và không tuyệt đối. Người mẹ có thể không được trực tiếp nuôi con dưới 36 tháng tuổi khi mẹ không đủ điều kiện để trực tiếp
Quyết định 5085/QĐ-BNN-BVTV năm 2021 công bố thủ tục hành chính được sửa đổi, bổ sung lĩnh vực bảo vệ thực vật thuộc phạm vi chức năng quản lý của Bộ Nông nghiệp và Phát triển nông thôn
Truyện Cấp Trên, Xin Bao Nuôi! - Chương 19 với tiêu đề 'Biểu diễn' Hiện menu doc truyen. Danh sách . Truyện mới cập nhật; Truyện Hot;
Truyện Cấp trên, xin bao nuôi - Bát Trà Hương. Truyện ngôn tình, hoàn, cổ đại, hiện đại, xuyên không post nhanh nhất, nhiều nhất. Truyện Tây, Việt đủ loại.
Tổ chức, cá nhân chăn nuôi trang trại quy mô lớn phải được cấp Giấy chứng nhận đủ điều kiện chăn nuôi. 3. Bộ trưởng Bộ Nông nghiệp và Phát triển nông thôn quy định khoảng cách an toàn trong chăn nuôi trang trại bảo đảm an toàn sinh học, an toàn dịch bệnh và bảo vệ
Ul7H. edit socfskCả đêm ở đấy, Cố Trạch Vũ do dự muốn hỏi Hàn Hành Viễn tin tức của tiểu công chúa, nhưng nhìn Hàn Hành Viễn cả đêm ngồi than thở với Tề Chấn về cuộc sống, hắn không muốn xen Trạch Vũ không ở trong đại viện. Lúc hắn tới thành phố G ngay lập tức đã mua một căn nhà được trang trí hoàn toàn theo sở thích của một bé gái. Bởi vì, hắn đã nói với một cô sẽ sống cùng cô ở thành phố G, nơi có một căn nhà rất xinh sáu năm đã trôi qua, hắn vẫn không quên lời ước hẹn này. Còn tiểu công chúa hắn yêu mến thì sao?Cố Trạch Vũ lái xe đưa Hàn Hành Viễn và Tề Chấn đã say mèm về đại viện. Lính gác nhìn thấy Hàn Hành Viễn đang ngồi ở ghế phụ, lập tức đứng nghiêm chào cho Hành Viễn đến cổng đại viện, nặng nề vỗ vỗ bả vai Cố Trạch Vũ “Trạch Vũ à, rãnh rỗi thì tới thăm chú Hàn. Mấy ngày nay, tiểu công chúa cũng không ở nhà, ta nên để ý đến cháu. Tiểu công chúa có lúc nằm mơ cũng gọi “Tiểu ca ca”, người làm cha như ta nghe cũng đau lòng……”“Chú Hàn, tiểu công chúa cô ấy hiện tại….”“Đừng, đừng hỏi ta, “ Hàn Hành Viễn lắc đầu, khoát tay, “Tiểu tử cháu muốn rước tiểu công chúa nhà chúng ta còn phải cố gắng nhiều, đừng nghĩ đến việc moi được tin tức gì từ ta!”Hàn Hành Viễn nói xong cũng không đợi Cố Trạch Vũ trả lời, đi vào nhà mình, vừa đi vừa lẩm bẩm “Dựa vào cái gì? Tiểu công chúa ta yêu thương hai mươi năm, bảo bối hai mươi năm của ta, dựa vào cái gì để một tiểu tử thối như cậu mang đi? !”Cố Trạch Vũ cười cười, ngồi vào trong xe, lấy thuốc lá ra hít vài hơi rồi mới nổ máy lái xe về nhà qua một đêm hưng phấn không chợp mắt.“Sa Sa, Cố đoàn trưởng nói với cậu như vậy thật sao?” Lâm Tiếu gặm quả táo hỏi lại lần nữa.“Lâm Tiếu, đây là lần thứ hai mươi ba cậu hỏi tớ rồi…” Hàn Lăng Sa ngồi trên giường sửa móng tay.“Vậy cậu trả lời như thế nào?”“Cậu không phải đều nhìn thấy sao? Cứ như vậy trả lời.”“Thật quá đáng!” Lâm Tiếu ném lõi quả táo vào giỏ rác, “Làm sao cậu lại trả lời như vậy? Cậu không cần thì nhường cho tớ! Đề cử tớ cho hắn!”“Đồng chí Lâm Tiếu!” Hàn Lăng Sa suýt chút nữa rơi từ trên giường xuống, “Dáng vẻ này của cậu khiến tớ có cảm giác cậu đang rất cần một thứ….”“Thứ gì? Trai đẹp à?”“Không phải….” Hàn Lăng Sa nhặt dũa móng tay bị rơi trên giường lên, tiếp tục vùi đầu sửa móng tay của mình, “Dưa chuột….ngoài trời cao, trống rỗng tịch mịch, lên cơn đói khát….”“Hàn Lăng Sa! Cậu….cậu….”“Ừ hứ.”“Xem như cậu lợi hại! Bà đây không chọc nổi!” Lâm Tiếu thua trận nằm ngã xuống Lăng Sa nhún nhún vai, không phủ nhận, tiếp tục công việc đang làm.“Sa Sa, tớ hỏi cậu một vấn đề, “ Lâm Tiếu ở trên giường buồn chán lăn qua lăn lại không ngủ được, “Trong nhà cậu chỉ có một mình cậu là con có đúng không?”“Không, ba tớ ở đây… làm việc ở cơ quan, bị quản nghiêm nên không thể sinh hai.”“Hả? thế trong nhà cậu có anh họ hay em họ gì không?”“Lâm Tiếu, tớ nói cho cậu biết, cậu không cần phải suy nghĩ đến những điều đó. Đừng nói tớ không có anh họ, em họ, nếu tớ có cậu cũng không đủ trình độ!” Hàn Lăng Sa nói những lời này tuy khó nghe một chút nhưng tuyệt đối là sự cô thật có anh em trai họ cũng là con cái cán bộ. Bên cạnh cô toàn là những quan chức nhà nước. Những người đó xem hút thuốc, chuốc rượu, chơi gái là cuộc sống, là nghề nghiệp. Những con gái bình thường làm sao chế ngự được. Chỉ có yêu nghiệt mới có khả năng!“Tớ cũng không nói là vừa ý với anh trai nhà cậu!” Lâm Tiếu vẻ mặt đau khổ, “Cậu thật không có anh trai sao?”Hàn Lăng Sa lần này lười phải trả lời cô, lựa chọn im lặng.“Kìa…. Sa Sa, tớ nói chuyện này, cậu đừng giận nha…”“Vậy phải xem là chuyện gì đã…tính khí của tớ, không phải cậu không biết?”“Tớ không nói nữa… “ Lâm Tiếu nằm vào chăn, từ từ nói, “Bảo bối ngân châm của cậu, tớ thật sự sợ. Nếu bị châm, tớ đau chết mất!”“Bởi vì lúc tớ châm là châm vào huyệt vị cảm giác…”“Vậy tớ càng không nói cho cậu, con gái như cậu quá độc ác, âm hiểm….cách xa ma túy, trân quý sinh mệnh.”“Cậu mà không nói, tớ ngay lập tức leo lên giường cậu để châm!”“TMD! Quá ác độc!” Lâm Tiếu mắng một câu rồi mới mở miệng, “Nửa đêm ngày hôm đó, lúc tớ vào nhà vệ sinh có nghe cậu vừa khóc vừa cười nói gì mà “tiểu ca ca”, thực sự rất giống kẻ ngốc.”“Chuyện khi nào?”“Mấy ngày trước. Thật ra thì trước kia tớ cũng có nghe qua, chỉ là không biết phải hỏi thẳng cậu thế nào thôi.”Hàn Lăng Sa lập tức chui ra khỏi chăn, bắt đầu lục tung mọi thứ.“Cậu không cần châm tớ!” Lâm Tiếu bọc chăn lui vào góc giường, “Sa Sa, tớ cũng chỉ là tò mò, cậu đừng…..thật sự rất đau!”Hàn Lăng Sa vẫn không trả lời, chỉ là tìm đồ ở trong ngăn cùng là lấy điện thoại di động, nhấn một chuỗi số không thể không quen thuộc hơn nữa.“Alo, dì Trương, là cháu, ba cháu đâu?”“Dì đi gọi ông ấy, ta có việc gấp…”Hàn Lăng Sa phiền não đi đi lại lại trong phòng ngủ, cuối cùng dựa vào cái bàn, ngẩn người nhìn đèn bàn.“Ba, con hỏi ba chuyện này, ba phải thành thật trả lời con. Có phải lúc ở nhà con có nói mê hay không? Phải thành thật trả lời con, nếu không con sẽ trở mặt!”“Đừng, đừng nói cho nó biết. Cứ như vậy! Cúp đây.”“Không có, không có gì, chờ con xong quân huấn, về nhà rồi nói.”Hàn Lăng Sa cúp điện thoại, ngơ ngác dựa đầu vào thành giường, trong đầu vẫn muốn biết có phải Hàn Hành Viễn say rượu, rượu vào lời ra hay không?“Tiểu công chúa, thật sự thì ba nhiều lần nghe con khóc gọi “tiểu ca ca”, ba rất đau lòng…” “ Ba biết tiểu tử con thích hồi nhỏ, dù con chưa bao giờ nói cho ba biết, ba cũng biết…” “ Tiểu tử ngu ngốc kia hiện tại cũng đến thành phố G rồi, con cũng đừng vì hắn mà vứt ba sang một bên…”Hắn tới thành phố G rồi hả? hắn tới thành phố G rồi!Tất cả suy nghĩ của Hàn Lăng Sa đều dừng lại ở đây. Mười sáu năm rồi, rốt cuộc hắn cũng chịu đến rồi sao? Tiểu ca ca, anh rốt cuộc còn nhớ đến tôi sao? Nhưng sao anh không đến tìm tôi?“Sa Sa, Sa Sa, cậu làm sao vậy? tớ gọi cậu lâu rồi!” giọng nói của Lâm Tiếu kéo Hàn Lăng Sa đang suy nghĩ trở lại.“Không có gì, đi ngủ đi, ngày mai còn phải tập luyện!” Hàn Lăng Sa cứng nhắc bò lên giường, đắp chăn, nhắm mắt thế nào cũng không ngủ được. Từng giọt từng giọt rơi xuống gối, thấm ướt một khoảng.“Có phải cậu thích “tiểu ca ca” đó hay không?” Lâm Tiếu vẫn chưa từ bỏ ý định hỏi.“Tớ không biết…” Hàn Lăng Sa dùng chăn trùm lên đầu, trả sớm hôm sau, Hàn Lăng Sa bình thường không dậy nổi. Tối qua lăn đi lăn lại trên giường đến nửa đêm cũng không thể nào ngủ được, đến lúc trời tờ mờ sáng mới mơ màng sáng nghe được báo hiệu rời giường, Hàn Lăng Sa kì tích không ngủ nướng, bò dậy rửa mặt ra thao trường. Lâm Tiếu nhìn dáng vẻ khác thường của Hàn Lăng Sa, bị dọa không ít, kéo tay áo của một em gái bên cạnh, vẻ mặt đưa đám nói “Chị thật không có cảm giác an toàn….”“Chị bị làm sao vậy?”“Hôm nay Hàn Lăng Sa ngoan ngoãn nghe lời, điều này khiến chị cảm thấy có khủng hoảng…”Không phải chỉ có Lâm Tiếu mới phát hiện Hàn Lăng Sa hôm nay khác lạ, ngay cả Cố Trạch Vũ mấy ngày nay đến giám sát Hàn Lăng Sa cũng cảm thấy lạ. Ngày thường vẫn luôn hếch cằm khiêu khích, khinh thường nhìn hắn, hôm nay bỗng nhiên không nhìn đến hắn. Ngay cả lúc huấn luyện viên ra lệnh đứng thế hành quân hai giờ đồng hồ, vị đại tiểu thư cũng không nói lời nào thi hành mệnh Cố Trạch Vũ nhạy bén nhìn thấy, lúc đang đứng thế hành quân, Hàn Lăng Sa nước mắt đầm đìa. Mặc dù nói quân nhân có chết cũng phải thi hành mệnh lệnh của cấp trên, nhưng dù sao đối phương cũng là nữ sinh, vừa đứng vừa khóc. Nếu tiếp tục như vậy, e rằng cơ thể không chịu nổi…Biết được tiểu công chúa có ý với mình, tâm trạng mấy ngày gần đây của Cố Trạch Vũ khá tốt, ngay cả nhìn Hàn Lăng Sa cũng thuận mắt chút ít. Bây giờ nhìn con gái người ta khóc đến thê thảm như vậy cũng cảm thấy thương cảm.“Hàn Lăng Sa bước ra khỏi hàng.”“Vâng.”“Em nghỉ ngơi một chút đi, đứng khóc cũng không báo cáo.”“Ừm.”Lần đầu tiên Hàn Lăng Sa không đối nghịch với hắn, im lặng khác thường, lặng lẽ đi tới cầu thang bên cạnh cái cây ngồi Trạch Vũ mím môi nhìn thật lâu mới phát hiện hôm nay trạng thái Hàn Lăng Sa hắn chưa từng thấy qua. Hồn xiêu phách lạc, cả người giống như bị rút hết tinh thần. Mắt cô mở to nhìn về phía trước, tập trung vào một điểm, nước mắt bắt đầu rơi.“Haz…không phải chỉ đứng hai giờ thôi sao, em còn không đứng hết, khóc gì chứ? Em cũng quá quý giá rồi…” Cố Trạch Vũ ngồi xuống bên cạnh cô, không nhìn cô mà nhìn chằm chằm vào những sinh viên đang đứng phía trước.“Vậy sao?”“Hàn Lăng Sa, tôi thật sự thấy rất lạ, sao em cứ thích đối nghịch với tôi vậy?”Vấn đề này chỉ là để dời sự chú ý của cô, Cố Trạch Vũ cũng không yêu cầu cô phải trả lời. Hàn Lăng Sa quay mặt nhìn hắn, trong mắt tràn đầy nước mắt.“Anh có bao giờ trong nhiều năm chỉ thích một người chưa?”Cố Trạch Vũ không ngờ Hàn Lăng Sa sẽ hỏi như vậy, sửng sốt một chút, nhớ tới cô bé trong trí nhớ, khóe mắt đuôi mày đều hiện ý cười “Có, thích mười sáu năm.”“Mười sáu năm….” Hàn Lăng Sa thì thào nói, “Anh không sợ sao?”“Sợ gì?”“Sợ trong tâm trí cô ấy không có anh, sợ cô ấy chỉ xem anh như một người bạn, sợ cô ấy dẫn người khác đến, nói cho anh biết người đó là cuộc đời duy nhất của cô ấy…”Cố Trạch Vũ cau mày “Em cả ngày suy nghĩ lung tung sao? ! Em bây giờ mới lớn, con đường phía trước rất dài, em thì biết cái gì?”“Lúc ba tôi phản bội mẹ, mẹ ở bên ngoài uống rượu, khóc lóc… Cuối cùng đã tự sát ở nhà. Lúc đó trước khi đi học, mẹ có dặn tôi về sau nhất định phải ngoan ngoãn nghe lời, ngoan ngoãn đọc sách, về sau nhất định không được tin tưởng những lời hứa của đàn ông. Lúc tôi đi học về mới nhìn thấy…. Tôi chưa bao giờ nói chuyện với ba chuyện này, không phải vì tôi không quan tâm, không hiểu, tôi chỉ là… Mẹ đã không còn ở đây, hắn cũng không ở bên cạnh… Tôi chỉ có ba, làm sao chịu mất đi chút dựa dẫm cuối cùng này?Mặc dù Hàn Lăng Sa không nói cụ thể, nhưng Cố Trạch Vũ cũng đoán được 89% rồi. Hắn đưa bàn tay thô ráp kéo kéo vạt áo cô “Hàn Lăng Sa, không phải mọi lời hứa đều không có uy tín, chỉ cần em kiên trì tin tưởng.”“Cố… Đoàn trưởng, có thể giúp tôi một việc được không?” Hàn Lăng Sa sắp không nhịn được rơi nước mắt, móng tay bấm sau vào lòng bàn tay, cắn răng, run rẩy nói.“Được.” Cố Trạch Vũ nhìn cô run lẩy bẩy, lại nhìn đám đông trước mặt, hiểu được thỉnh cầu của cô, gật đầu đồng Trạch Vũ đứng lên, bước xuống một bậc, dùng tấm lưng rộng rãi che chở cô gái đang vùi đầu vào hai Lăng Sa chưa từng khóc trước mặt người khác, lúc này cả người run rẩy, nước mắt tuôn rơi. Cô cắn tay cố gắng những tiếng nấc dù Cố Trạch Vũ không quay đầu nhìn, thỉnh thoảng còn nghe tiếng khóc khẽ của cô ở sau lưng, hắn biết được bây giờ Hàn Lăng Sa đang rất khổ tâm. Trong lòng không khỏi thương cảm, nắm chặt quả đấm, xoay người đứng trước mặt Trạch Vũ lấy tay xoa đầu cô, nhất thời không biết phải nói gì, chỉ đành vụng về khuyên bảo “Hàn Lăng Sa, em…đừng khóc…”Đối phương không nhúc nhích, Cố Trạch Vũ sợ cô gặp chuyện không may, nhẹ nhàng nầng đầu cô lên mới nhìn thấy cô vì cố gắng chịu đựng đến nỗi cắn chảy máu tay. Cố Trạch Vũ không nói gì, nắm lấy bàn tay bị thương của cô, ôm cô vào lòng. Hàn Lăng Sa vùi mặt vào hõm vai của hắn, há mồm cắn vào vai hắn, khóc đến mức như sắp hỏng mắt đến khi huấn luyện, không biết người nào phát hiện thao trường vô cùng yên tĩnh. Mọi người bao gồm sinh viên và huấn luyện viên dường như đều hướng mắt về phía đôi nam nữ đang ôm nhau thật chặt nơi đó.
Hai trái tim vô tình gặp nhau, lại vô tình rung động. Truyện Cấp Trên, Xin Bao Nuôi! của tác giả Bát Trà Hương kể về tình yêu của những con người xa lạ nhưng tình cảm sâu đậm, như là đã quen thân từ lâu. Rồi chuyện tình của họ sẽ đi đến đâu? Có khi nào dừng lại với những nỗi đau ở quá khứ ? Với nội dung mạnh mẽ và ngôn từ cảm thán, đây là một một tuyệt tác tuyệt vời trong thể loại ngôn cùng tác giả Sách cùng chủ đềXem nhiều nhất ngàyXem nhiều nhất tuầnXem nhiều nhất tháng
Tác giả Bát Trà Hương Converter Ngocquynh520 Editor Socfsk Giới thiệu Cố Trạch Vũ không biết cô chính là con gái “Tiểu công chúa” của thủ trưởng Mục tiêu của hắn chính là giáo huấn cô gái này. Hàn Lăng Sa không biết hắn là đàn em mà ba cô luôn nói “Không đơn giản” Nguyện vọng của cô chính là giết chết người đàn ông này ngay dưới chân của mình Khi Cố Trạch Vũ biết cô chính là “Tiểu công chúa” Suy nghĩ của hắn là bắt cô về nhà từ từ dạy dỗ. Khi Hàn Lăng Sa biết hắn là “Không đơn giản” Chiến thuật của cô là vội vàng hạ gục từ từ tiêu diệt Chương 1 Tiểu công chúa nhà họ Hàn. Trong đại viện* quân khu thành phố G, không ai không biết tiểu công chúa nhà họ Hàn – Hàn Lăng Sa. Cũng không ai trong đại viện không biết sư trưởng Hàn, một người từ trước đến nay đối với cấp dưới luôn luôn nghiêm khắc, là một cấp trên có nguyên tắc, duy chỉ có đối diện với tiểu công chúa là hoàn toàn không có nguyên tắc. Đại viện nơi ở dành cho các gia đình quân nhân ở Hàn Lăng Sa ở đại viện được mọi người đặt biệt hiệu là “Tiểu công chúa”. Biệt danh này cũng là có căn cứ. Hàn Lăng Sa lúc bé rất mũm mĩm đáng yêu lại luôn được Hàn phu nhân mặc nhiều trang phục xinh đẹp. Cô bé có chiếc váy trắng bồng bồng, bím tóc nhỏ xinh xắn, chiếc giày da nhỏ màu đỏ hiển nhiên rất giống một tiểu công chúa. Hơn nữa, bản thân Hàn Lăng Sa lại khéo léo, thông minh, cái miệng nhỏ nhắn như quét mật, gặp người trong viện liền gọi là “Chú, bác, cô, dì, anh, chị”, làm cho đối phương hết ôm rồi đến hôn, hận không được ôm về nhà mình. Hàn Hành Viễn vì thế càng cưng chiều con gái đến tận mây xanh, nếu cô muốn trăng trên trời, ông cũng có thể lấy về cho cô. Dần dần cái danh công chúa này cũng được truyền ra khỏi đại viện. Mọi người thấy cô sẽ cười híp mắt, ngoắc ngoắc tay “Tiểu công chúa, cô chú ôm …” Về sau, ngay cả ba cô, Hàn Hành Viễn cũng không gọi cô là “Sa Sa” mà trực tiếp gọi là “Tiểu công chúa”. Hàn Lăng Sa rất nhanh chóng thích ứng với xưng hô này, từ vườn trẻ lên đến đại học, cô lớn lên với thân phận là tiểu công chúa. Khiêu vũ, piano, đàn tranh, cờ vây, vẽ tranh, mỗi loại đều được giáo viên danh tiếng dạy dỗ. Tư chất thiên bẩm khá cao nên những cái cô học đều giỏi. Một cô gái xinh đẹp, gia thế bối cảnh hùng hậu, đa tài đa nghệ, làm sao không thể có cuộc sống, dáng vẻ cao cao tại thượng cơ chứ? Cô sinh ra chính là một tiểu công chúa… Thành phố G cũng được coi là một thành phố lớn nổi tiếng cả nước, mà quân khu J cũng được coi là bộ mặt của thành phố. Nói trắng ra là, ở thành phố, quân khu J là quan trọng nhất. Các công trình bên ngoài cũng chỉ được xem như là cái vỏ, kì thực tất cả đều là quân khu của các thủ trưởng trong đại viện. Mà Hàn Hành Xa không nghi ngờ gì là một thành viên tương đối có tiếng tăm. Khai giảng học kỳ mới, Hàn Lăng Sa một lần nữa cự tuyệt yêu cầu ba tự mình lái xe đưa cô đến trường. Ông đâu phải là đưa cô đi học, ông hoàn toàn chỉ có ý định đi chơi, xua tan phiền muộn! Đến bây giờ, Hàn Lăng Sa vẫn còn nhớ rõ cảnh tượng ba đưa cô đến trường lúc khai giảng đại học năm nhất. Xe là xe Jeep phong cách nhà binh, hơn nữa, biển trắng đằng sau xe còn là bốn con số vô cùng đặc biệt càng khiến cho nhiều người phải quay đầu nhìn. “Tiểu công chúa, để ba tiễn con đi đi…. Để con đi một mình, ba không yên tâm!” Hàn Hành Viễn cười nịnh bợ, nhích lại gần cô con gái. “Hả….tiến con? Không phải để ba khoe khoang cái biển số xe kia ấy chứ?” Hàn Lăng Sa vỗ vỗ đầu ba mình, “Ây da, tránh ra, tránh ra, con còn phải sắp xếp quần áo!” “Tiểu công chúa …cái biển số rởm ấy có cái gì tốt để khoe hay sao? Con xem, ba bận bịu như vậy, vừa nghe con nói phải quay lại trường học đã bỏ lại bác Lâm và Đoàn trưởng mới tới để quay về tiễn con rồi, con hãy thỏa mãn tâm nguyện nho nhỏ này của ba đi…” Bị con gái mình chê, Hàn Hành Viễn cảm giác bị đả kích lớn, không còn nhớ đến dáng vẻ uy phong thường ngày nữa. “Ba à, ba có thể cho con xem dáng vẻ thường ngày ba đối đãi với cấp dưới không? Dáng vẻ này của ba làm cho con cảm thấy ba không phải là thủ trưởng, ba chính là bác bảo vệ trong trường của con, thật sự người ta cũng mặc áo khoác quân phục ở ngoài, chỉ là áo ba có chút lông cổ áo dày hơn, chậc chậc…giữ cho ấm…” Hàn Lăng Sa nhìn quân phục trên người Hàn Hành Viễn, lắc đầu một cái. Có lúc cô hoài nghi Sư trưởng Hàn mệnh danh “Bao công mặt đen” là ba của mình. “Tiểu công chúa…bảo vệ trong trường con có thể có bốn sao hai gạch sao?” dáng vẻ Hàn Hành Viễn có chút ai oán. trong quân đội 4 sao 2 gạch là cấp đại tá “Được rồi, được rồi, con nào dám để ba tháo biển số 0001 ra chỉ để tiễn con đi học?” Hàn Lăng Sa đến gần, hôn “Chụt…” lên mặt Hàn Hành Viễn, “Ba…Ba…không cần đâu, con tự đi…” Hàn Hành Viễn hết sức hưởng thụ con gái làm nũng, sờ sờ tóc cô “Wow, như vậy sẽ không có người khi dễ con ….” Hàn Lăng Sa đứng lên, nhìn trần nhà hô to “Hàn Hành Viễn!” “Có mặt!” “Đứng nghiêm, quẹo phải, đi đều bước! Một hai một, một hai một…” Chờ Hàn Hành Viễn ra khỏi phòng, Hàn Lăng Sa một cước đá cửa, lưu lại Hàn Hành Viễn thất bại đứng tại chỗ, nhẹ nhàng gõ cửa, không dám đấm mạnh, nếu chọc phải tiểu công chúa nhà ông, ông chẳng phải sẽ đau lòng chết! Hàn Lăng Sa đeo tai nghe nghe nhạc, tiếp tục sửa soạn quần áo. Nghe nói học kì này bắt đầu quay lại huấn luyện quân sự lần trước đã bị hủy vì bệnh truyền nhiễm bộc phát. Cô vốn tưởng rằng tránh được, ai ngờ trường học cho sinh viên năm hai và sinh viên năm nhất mới vào cùng nhau trải qua huấn luyện quân sự. Mọi người xung quanh đều kêu la rên rỉ, cô cũng không có ý kiến gì. Dù sao từ nhỏ đến lớn đều sống trong trụ sở quân đội, đã gặp không ít binh sĩ, cứ như vậy cô cũng thấy không có gì đáng sợ. Sau khi thu dọn xong, Hàn Hành Viễn đi theo cô ra khỏi khuôn viên nhà mình. “Tiểu công chúa….thật sự không muốn ba tiễn sao?” “Đồng chí Hàn Hành Viễn, dù gì thì con cũng hai mươi tuổi rồi, đặt vào ví trí quân nhân như ba, so với những tân binh mười sáu mười bảy tuổi cũng coi như là có cánh rồi, ba không tin tưởng vào năng lực của con sao?” “Ba rất tin tưởng….năng lực học tập của con, tài nghệ của con, ba đều phải…” Hàn Hành Viễn chưa nói hết đã bị Hàn Lăng Sa cắt ngang. “Được rồi, được rồi, con không muốn đến trễ, con đi trước!” Hàn Lăng Sa vung tay lên, vác ba lô lên vai, chào hỏi nhân viên bảo vệ, kéo hành lý màu hồng ra khỏi đại viện. Hàn Hành Viễn đứng nguyên tại chỗ nhìn, cảm thấy trong lòng chua xót, con gái lớn lên vì sao không còn thân thiết với mình nữa vậy? Đang lúc tinh thần Hàn Hành Viễn chán nản, Hàn Lăng Sa như cơn gió vụt quay lại, Hàn Hành Viễn từ xa nhìn thấy cô, miệng nhếch lên, vừa lúc gọi “Tiểu công chúa” chỉ thấy cô đưa một tay ra, ông không hiểu nhìn cô. “Đưa con tiền, thuê xe rất đắt, phải có chi phí!” Khóe miệng Hàn Hành Viễn co giật, lòng tuy không tình nguyện nhưng vẫn móc ví, đếm một xấp tiền mặt đưa cho cô, vẫn không quên dặn dò “Không có tiền phải về lấy, có chuyện gì thì gọi cho ba.” “Biết biết….” Hàn Lăng Sa nhận tiền xong, xoay người rời đi, lưu lại Hàn Hành Viễn tiếp tục đứng yên trong gió. Tác giả Bát Trà HươngConverter Ngocquynh520Editor SocfskGiới thiệuCố Trạch Vũ không biết cô chính là con gái “Tiểu công chúa” của thủ trưởngMục tiêu của hắn chính là giáo huấn cô gái Lăng Sa không biết hắn là đàn em mà ba cô luôn nói “Không đơn giản”Nguyện vọng của cô chính là giết chết người đàn ông này ngay dưới chân của mìnhKhi Cố Trạch Vũ biết cô chính là “Tiểu công chúa”Suy nghĩ của hắn là bắt cô về nhà từ từ dạy Hàn Lăng Sa biết hắn là “Không đơn giản”Chiến thuật của cô là vội vàng hạ gục từ từ tiêu diệtChương 1 Tiểu công chúa nhà họ đại viện* quân khu thành phố G, không ai không biết tiểu công chúa nhà họ Hàn – Hàn Lăng Sa. Cũng không ai trong đại viện không biết sư trưởng Hàn, một người từ trước đến nay đối với cấp dưới luôn luôn nghiêm khắc, là một cấp trên có nguyên tắc, duy chỉ có đối diện với tiểu công chúa là hoàn toàn không có nguyên viện nơi ở dành cho các gia đình quân nhân ởHàn Lăng Sa ở đại viện được mọi người đặt biệt hiệu là “Tiểu công chúa”. Biệt danh này cũng là có căn Lăng Sa lúc bé rất mũm mĩm đáng yêu lại luôn được Hàn phu nhân mặc nhiều trang phục xinh đẹp. Cô bé có chiếc váy trắng bồng bồng, bím tóc nhỏ xinh xắn, chiếc giày da nhỏ màu đỏ hiển nhiên rất giống một tiểu công chúa. Hơn nữa, bản thân Hàn Lăng Sa lại khéo léo, thông minh, cái miệng nhỏ nhắn như quét mật, gặp người trong viện liền gọi là “Chú, bác, cô, dì, anh, chị”, làm cho đối phương hết ôm rồi đến hôn, hận không được ôm về nhà mình. Hàn Hành Viễn vì thế càng cưng chiều con gái đến tận mây xanh, nếu cô muốn trăng trên trời, ông cũng có thể lấy về cho dần cái danh công chúa này cũng được truyền ra khỏi đại viện. Mọi người thấy cô sẽ cười híp mắt, ngoắc ngoắc tay “Tiểu công chúa, cô chú ôm …”Về sau, ngay cả ba cô, Hàn Hành Viễn cũng không gọi cô là “Sa Sa” mà trực tiếp gọi là “Tiểu công chúa”.Hàn Lăng Sa rất nhanh chóng thích ứng với xưng hô này, từ vườn trẻ lên đến đại học, cô lớn lên với thân phận là tiểu công chúa. Khiêu vũ, piano, đàn tranh, cờ vây, vẽ tranh, mỗi loại đều được giáo viên danh tiếng dạy dỗ. Tư chất thiên bẩm khá cao nên những cái cô học đều giỏi. Một cô gái xinh đẹp, gia thế bối cảnh hùng hậu, đa tài đa nghệ, làm sao không thể có cuộc sống, dáng vẻ cao cao tại thượng cơ chứ?Cô sinh ra chính là một tiểu công chúa…Thành phố G cũng được coi là một thành phố lớn nổi tiếng cả nước, mà quân khu J cũng được coi là bộ mặt của thành phố. Nói trắng ra là, ở thành phố, quân khu J là quan trọng nhất. Các công trình bên ngoài cũng chỉ được xem như là cái vỏ, kì thực tất cả đều là quân khu của các thủ trưởng trong đại viện. Mà Hàn Hành Xa không nghi ngờ gì là một thành viên tương đối có tiếng giảng học kỳ mới, Hàn Lăng Sa một lần nữa cự tuyệt yêu cầu ba tự mình lái xe đưa cô đến trường. Ông đâu phải là đưa cô đi học, ông hoàn toàn chỉ có ý định đi chơi, xua tan phiền muộn!Đến bây giờ, Hàn Lăng Sa vẫn còn nhớ rõ cảnh tượng ba đưa cô đến trường lúc khai giảng đại học năm nhất. Xe là xe Jeep phong cách nhà binh, hơn nữa, biển trắng đằng sau xe còn là bốn con số vô cùng đặc biệt càng khiến cho nhiều người phải quay đầu nhìn.“Tiểu công chúa, để ba tiễn con đi đi…. Để con đi một mình, ba không yên tâm!” Hàn Hành Viễn cười nịnh bợ, nhích lại gần cô con gái.“Hả….tiến con? Không phải để ba khoe khoang cái biển số xe kia ấy chứ?” Hàn Lăng Sa vỗ vỗ đầu ba mình, “Ây da, tránh ra, tránh ra, con còn phải sắp xếp quần áo!”“Tiểu công chúa …cái biển số rởm ấy có cái gì tốt để khoe hay sao? Con xem, ba bận bịu như vậy, vừa nghe con nói phải quay lại trường học đã bỏ lại bác Lâm và Đoàn trưởng mới tới để quay về tiễn con rồi, con hãy thỏa mãn tâm nguyện nho nhỏ này của ba đi…” Bị con gái mình chê, Hàn Hành Viễn cảm giác bị đả kích lớn, không còn nhớ đến dáng vẻ uy phong thường ngày nữa.“Ba à, ba có thể cho con xem dáng vẻ thường ngày ba đối đãi với cấp dưới không? Dáng vẻ này của ba làm cho con cảm thấy ba không phải là thủ trưởng, ba chính là bác bảo vệ trong trường của con, thật sự người ta cũng mặc áo khoác quân phục ở ngoài, chỉ là áo ba có chút lông cổ áo dày hơn, chậc chậc…giữ cho ấm…” Hàn Lăng Sa nhìn quân phục trên người Hàn Hành Viễn, lắc đầu một cái. Có lúc cô hoài nghi Sư trưởng Hàn mệnh danh “Bao công mặt đen” là ba của mình.“Tiểu công chúa…bảo vệ trong trường con có thể có bốn sao hai gạch sao?” dáng vẻ Hàn Hành Viễn có chút ai oán. trong quân đội 4 sao 2 gạch là cấp đại tá“Được rồi, được rồi, con nào dám để ba tháo biển số 0001 ra chỉ để tiễn con đi học?” Hàn Lăng Sa đến gần, hôn “Chụt…” lên mặt Hàn Hành Viễn, “Ba…Ba…không cần đâu, con tự đi…”Hàn Hành Viễn hết sức hưởng thụ con gái làm nũng, sờ sờ tóc cô “Wow, như vậy sẽ không có người khi dễ con ….”Hàn Lăng Sa đứng lên, nhìn trần nhà hô to “Hàn Hành Viễn!”“Có mặt!”“Đứng nghiêm, quẹo phải, đi đều bước! Một hai một, một hai một…”Chờ Hàn Hành Viễn ra khỏi phòng, Hàn Lăng Sa một cước đá cửa, lưu lại Hàn Hành Viễn thất bại đứng tại chỗ, nhẹ nhàng gõ cửa, không dám đấm mạnh, nếu chọc phải tiểu công chúa nhà ông, ông chẳng phải sẽ đau lòng chết!Hàn Lăng Sa đeo tai nghe nghe nhạc, tiếp tục sửa soạn quần áo. Nghe nói học kì này bắt đầu quay lại huấn luyện quân sự lần trước đã bị hủy vì bệnh truyền nhiễm bộc phát. Cô vốn tưởng rằng tránh được, ai ngờ trường học cho sinh viên năm hai và sinh viên năm nhất mới vào cùng nhau trải qua huấn luyện quân sự. Mọi người xung quanh đều kêu la rên rỉ, cô cũng không có ý kiến gì. Dù sao từ nhỏ đến lớn đều sống trong trụ sở quân đội, đã gặp không ít binh sĩ, cứ như vậy cô cũng thấy không có gì đáng khi thu dọn xong, Hàn Hành Viễn đi theo cô ra khỏi khuôn viên nhà mình.“Tiểu công chúa….thật sự không muốn ba tiễn sao?”“Đồng chí Hàn Hành Viễn, dù gì thì con cũng hai mươi tuổi rồi, đặt vào ví trí quân nhân như ba, so với những tân binh mười sáu mười bảy tuổi cũng coi như là có cánh rồi, ba không tin tưởng vào năng lực của con sao?”“Ba rất tin tưởng….năng lực học tập của con, tài nghệ của con, ba đều phải…” Hàn Hành Viễn chưa nói hết đã bị Hàn Lăng Sa cắt ngang.“Được rồi, được rồi, con không muốn đến trễ, con đi trước!” Hàn Lăng Sa vung tay lên, vác ba lô lên vai, chào hỏi nhân viên bảo vệ, kéo hành lý màu hồng ra khỏi đại Hành Viễn đứng nguyên tại chỗ nhìn, cảm thấy trong lòng chua xót, con gái lớn lên vì sao không còn thân thiết với mình nữa vậy?Đang lúc tinh thần Hàn Hành Viễn chán nản, Hàn Lăng Sa như cơn gió vụt quay lại, Hàn Hành Viễn từ xa nhìn thấy cô, miệng nhếch lên, vừa lúc gọi “Tiểu công chúa” chỉ thấy cô đưa một tay ra, ông không hiểu nhìn cô.“Đưa con tiền, thuê xe rất đắt, phải có chi phí!”Khóe miệng Hàn Hành Viễn co giật, lòng tuy không tình nguyện nhưng vẫn móc ví, đếm một xấp tiền mặt đưa cho cô, vẫn không quên dặn dò “Không có tiền phải về lấy, có chuyện gì thì gọi cho ba.”“Biết biết….” Hàn Lăng Sa nhận tiền xong, xoay người rời đi, lưu lại Hàn Hành Viễn tiếp tục đứng yên trong gió.
Hai trái tim vô tình gặp nhau, lại vô tình rung động. Truyện Cấp Trên, Xin Bao Nuôi! của tác giả Bát Trà Hương kể về tình yêu của những con người xa lạ nhưng tình cảm sâu đậm, như là đã quen thân từ lâu. Rồi chuyện tình của họ sẽ đi đến đâu? Có khi nào dừng lại với những nỗi đau ở quá khứ ? Với nội dung mạnh mẽ và ngôn từ cảm thán, đây là một một tuyệt tác tuyệt vời trong thể loại ngôn tình.***Cố Trạch Vũ từng nghe người ta nói, trí nhớ của con người không có hạn, bản thân cho rằng mình đã quên nhưng thực ra chúng chỉ đang ẩn núp trong đại não, đợi đến một ngày nào đó, khi khóa được mở, tất cả sẽ như nước lũ tuôn tràn ra chuyện em gái do mình sơ ý mà đi lạc, lúc đầu Cố Trạch Vũ cũng không có nhiều ấn tượng. Điều này Cố Trạch Vũ cũng không sao giải thích được tại sao trí nhớ của mình lại như vậy. Chỉ có hình ảnh cô bé mặc váy trắng, miệng gọi “tiểu ca ca” lại luôn cho hắn cảm giác ấm áp và quen thuộc. Giống như một ngày nào đó, lúc đến bồn hoa trong trường học hắn đột nhiên cảm giác cảnh này đã từng xuất hiện một lần trong mơ. Về sau hắn vẫn rất thích cái cảm giác mơ hồ này. Cho đến năm mười sáu tuổi, lúc em gái thất lạc nhiều năm xuất hiện trước mặt hắn, hắn mới hiểu rõ ràng, cô bé năm đó chiếc chìa khóa để mở trí nhớ chính là người ngày, sau khi chuyên gia hội chẩn, lúc vị bác sĩ rất già nhìn về phía người Cố gia buông tay bất lực, Cố Trạch Vũ đột nhiên nhớ ra ngày hè hôm đó, cô bé mặc váy trắng trốn phía sau hắn run lẩy bẩy. Lúc này hắn mới hiểu, thì ra có thể bảo vệ một người là một chuyện rất hạnh sáng hôm em gái ra đi, hắn đã trốn đến bệnh viện. Cô bé bị bệnh tật hành hạ, hấp hối kéo kéo ống tay áo, không ngừng khóc, nói không biết bao nhiêu lần “Vì sao mọi người không quan tâm em? Tại sao lại để lạc? Tại sao, tại sao….”Hắn há miệng, nhưng không biết phải trả lời thế nào, chỉ có thể để mặc cô bé nằm trên giường, ánh mắt gần như tuyệt vọng xuyên qua những giọt nước mắt mông lung nhìn mình. Sau đó cô ngừng khóc, nhắm mắt, ở trên giường khổ sở vặn người nói “Ca ca, em thật sự rất đau, thật sự rất đau…”Tiếng gọi “ca ca” kia khiến Cố Trạch Vũ luôn cương quyết luống cuống tay chân, không còn sức lực tựa vào cửa phòng bệnh, nhìn ba mẹ chạy tới, nhìn bác sĩ y tá vây quanh bận rộn. Lúc nghe bác sĩ nói “không được”, hắn điên cuồng chạy ra khi đi đến trạm xe mới phát hiện căn bản mình không biết đi đâu để tìm cô bé kia. Hắn sợ, thật sự rất sợ. Hắn phải tìm được một người nói cho hắn biết hắn không được yếu đuối, hắn có đủ khả năng để bảo vệ được những người bên cạnh. Mới vừa rồi ở phòng bệnh…. Lúc này cảm giác tuyệt vọng, bất lực đã thực sự đánh gục tang lễ, không có bất kỳ một người nào đề cập đến chuyện của em gái, bởi vì đó là kiêng kị lớn nhất của Cố gia. Tất cả mọi người bắt đầu than vãn chuyện cậu thiếu niên Cố gia trong một đêm đã hoàn toàn thay đổi. Trước kia cậu là một người trầm lặng, bây giờ bắt đầu biết trốn học, đua xe, kết bè kéo phái đánh nhau, mỗi ngày đều đi cùng đám con cái cán bộ uống rượu đến lúc say mèm mới về nhà, thay bạn gái còn nhanh hơn lật Trạch Vũ biết mọi người nói gì về hắn, nhưng hắn không muốn quản. Hắn hận mình vô dụng, hắn phải tìm được một cái gì đó giúp hắn gây tê nỗi đau chính mình, đương nhiên rượu là thứ tốt nhất, sau đó chính là đàn thường cái xác* Cố Trạch Vũ luôn luôn rất tốt, mặc kệ đám công chúa kiêu căng ngạo mạn trong đại viện hay những cô gái bình thường, chỉ cần là Cố Trạch Vũ đều hết lòng theo đuổi. Bởi vì Cố gia đã bắt đầu kiểm soát tiền tiêu vặt của hắn, hắn đành đưa các cô đến khách sạn nghỉ ngơi. Buổi tối đầu tiên dừng chân ở Lục Hợp thuộc tỉnh Giang Tô, trừ một cái giường lớn, một ga trải giường màu trắng cùng gối, một tivi, một bình rót nước trên tủ gần tivi, một cái ghế cũ nát thì không có gì cả. Trong hoàn cảnh đơn sơ như vậy, hắn chỉ ôm đàn bà lăn lộn trên giường.*cái xác ở đây nói thân thể, nhưng theo ý mỉa maiMỗi lần như vậy, hắn luôn dỗ dành họ nói “Ca ca, em sợ”. Sau khi cô gái làm theo, trước mắt hắn hiện ra hình ảnh em gái bé nhỏ sợ hãi nhiều năm trước. Nó giống như một loại thuốc phiện, mỗi khi hắn lên cơn ghiền, chỉ có như thế mới có thể giúp hắn giải quyết nỗi khổ trong Trương Hinh Mông nói cho hắn biết cô có thai, phản ứng đầu tiên của hắn chính là tuyệt đối không thể nào. Mặc dù hắn chơi rất phóng túng, nhưng mỗi lần đều dùng biện pháp an toàn, cho nên mặc dù quan hệ với nhiều phụ nữ như vậy cũng chưa từng có ai có thai. Cô ta nói cho hắn biết, có lần hắn uống say, cô không cho hắn dùng bảo hộ, cũng nói là đang trong thời kỳ an toàn. Có ai biết chỉ một lần sơ suất đã dính chưởng như ấy, hắn mới mười chín tuổi, tuyệt đối không thể để đứa bé ra đời. Mà hắn cũng phải nghĩ đến thể diện Cố gia. Sau khi im lặng hút hết một điếu thuốc, hắn hỏi “Không cần được không?”Trương Hinh Mộng lúc ấy đang học lớp mười hai, dĩ nhiên cũng không dám để đứa bé lại, cho nên đã gật đầu đồng đi theo cô đi làm phẫu thuật, nhìn cô đi vào phòng phẫu thuật, hắn liền nghĩ tới cô bé kia…Trương Hinh Mộng cũng quá sơ suất đã quên vứt hồ sơ bệnh lý đi. Khi Trương gia dẫn Trương Hinh Mộng cầm đơn đi tìm Cố Trạch Vũ, Cố thiếu tướng lúc ấy mới biết, đứa con trai này làm chuyện vô sỉ còn vượt xa hơn những lời đồn mà ông nghe sống chết không đồng ý việc kết hôn, Cố thiếu tàn nhẫn đánh hắn một trận tơi năm huấn luyện trong quân đội, Cố Trạch Vũ vô cùng nhớ nhung cô bé kia, càng ngày càng cảm thấy nặng nề, đè ép đến nỗi hắn cảm thấy mình như không thể thở được. Không còn cách nào khác, hắn cầu cứu chính trị viên. Khi đó, chính trị viên trong quân đội bình thường đều là bác sĩ tâm khi nghe hắn miêu tả, chính trị viên nói “Tại sao không tìm được cô bé kia, chứng minh cho những người đang nhìn cậu, cho họ xem Cố trạch Vũ cậu có khả năng bảo vệ được người khác?”Hắn biết ba mình từng làm binh sĩ ở thành phố G, cho nên, hắn trở về xin Cố Thiếu khi máy bay hạ cánh, giây phút bước chân lên mảnh đất của thành phố G, hắn mỉm cười, nói “Cuộc sống mới tuyệt vời…”Mời các bạn đón đọc Cấp Trên, Xin Bao Nuôi! của tác giả Bát Trà Hương.
Tác giả Bát Trà Hương Thể loại trâu già gặm cỏ non, quân nhân, sủng, HE Edit Qin, Socfsk Trạng thái Hoàn [Văn án] Hàn Lăng Sa vừa mới bước chân vào giảng đường Đại học, xinh đẹp như một cô búp bê, là tiểu công chúa được cưng chiều đến bướng bỉnh của nhà họ Hàn. Cố Trạch Vũ tuấn mỹ, lãnh đạm, mặc dù là con trai của vị Tướng đứng đầu thủ đô Bắc Kinh nhưng luôn biết tự thân phấn đấu. Một người đàn ông cương nghị, lạnh lùng gặp phải cô công chúa bướng bỉnh, coi trời bằng vung… chuyện gì sẽ xảy ra? Kỳ thực hai người bọn họ đã sớm gặp gỡ từ nhiều năm trước… Hắn chính là “tiểu ca ca” mà cô vô cùng sùng bái, còn cô chính là “tiểu công chúa” mà hắn vô cùng yêu thích. Một thời gian sau, Cố Trạch Vũ biết cô chính là “tiểu công chúa” năm nào, thì suy nghĩ của hắn chính là bắt cô về nhà từ từ dạy dỗ! Lời của độc giả Với nội dung mạnh mẽ và ngôn từ cảm thán. Đây là một một tuyệt tác tuyệt vời trong thể loại ngôn tình! *** [Trích đoạn Đụng độ] “Bạn học này, đứng dậy!” Hàn Lăng Sa ngẩng đầu, vô tội nhìn người đàn ông trước mặt. Quân phục thẳng tắp trên người hắn có vẻ khác với quân phục bình thường. Khuôn mặt cương nghị, đường cong cái cằm như kéo căng vẻ ít nói, môi mỏng, mũi thẳng, chỉ là chiếc mũ dưới ánh đèn trong hội trường đã che đi ánh mắt của hắn. Hàn Lăng Sa không chút cử động, “Sao lại muốn tôi đứng dậy?” “Quân lệnh là để phục tùng, không phải để cô hỏi tại sao!” “Tôi là lính của anh sao? Sao lại muốn tôi phục tùng anh?” “Trong lúc quân huấn, mọi người đều là lính của tôi!” “Vậy sao?” Hàn Lăng Sa cười, đứng dậy, “Đoàn trưởng, tôi nghe lệnh.” Vừa nói xong, đôi giày cao gót của cô trực tiếp hung hăng giẫm lên đôi giày da của đối phương… *** Mục lục Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21HOT Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 39 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 50 Chương 51 Chương 52end Chương 53 Ngoại truyện Câu chuyện quá khứ Chương 54 Ngoại truyện 2 Động phòng hoa chúc
cấp trên xin bao nuôi