Nếu bạn được miễn thuế, bạn có thể vẫn cần phải nộp thuế tại thời điểm mua hàng trên Google Play. Nếu bạn cho rằng bạn đủ điều kiện được hoàn thuế, hãy chọn loại nội dung mà bạn đã mua để tìm hiểu thêm. Lưu ý rằng việc miễn thuế chỉ áp dụng ở một
Miếu Bà Chúa Xứ thu hút du khách du lịch miền Tây không chỉ bởi sự linh thiêng, nơi đây còn là một khu du lịch có kiến trúc tuyệt đẹp, nên thơ, khí hậu trong lành, cây cối xanh tươi, núi rừng bao la, trùng điệp, vẻ đẹp làm rung động lòng người. Về thăm viếng nơi đây, quý khách sẽ cảm thấy lòng mình thật thư thái, nhẹ nhàng đến lạ thường.
Bhikkhu Sujato cũng là Trưởng Ban Biên Tập mạng SuttaCentral.net, nơi lưu trữ Tạng Pali và Tạng A Hàm trong nhiều ngôn ngữ -- các ngôn ngữ Pali, Sanskrit, Tạng ngữ, Hán ngữ, Việt ngữ và vài chục ngôn ngữ khác - trong đó có bản Nikaya Việt ngữ do Hòa Thượng Thích Minh Châu dịch
Chúng tôi đã giúp hơn 18.000 gia đình định cư thành công! Hãy để chúng tôi giúp quý nhà đầu tư! Để nhận tư vấn chi tiết về cơ hội đầu tư - định cư Tây Ban Nha, quý nhà đầu tư vui lòng để lại thông tin liên hệ, hoặc gọi hotline 088 888 6898 (HN) - 088 888 4567 (TP.HCM).
Tuy nhiên trong tay ông đang có Lewandowski, chân sút thượng thặng của châu Âu. Tiền đạo người Ba Lan sớm thể hiện khả năng săn bàn của mình với 4 bàn thắng sau 3 trận đấu tại La Liga mùa này, khiến CĐV rất hài lòng.
ovGDyzm. Người dịch LC + Chim Ba Chân Điều đầu tiên hiện lên trong đầu Diệp Ly Châu chính là, nàng sẽ không lấy chồng. Sức khỏe của nàng kém như vậy, người chỉ nửa bước là vào quan tài, làm sao có thể lập gia đình đây. Mặc dù dựa vào Đề Kiêu có thể kéo dài hơi tàn một đoạn thời gian, nhưng Đề Kiêu dù sao cũng không phải là người trong kinh thành, hai người không thể lúc nào cũng gặp mặt. Về phần khi trước Khương Nhiễm Y từng nói nàng gả cho Đề Kiêu… Diệp Ly Châu không dám nghĩ quá sâu. Thứ nhất, cha nàng có đồng ý hay không là một vấn đề, thứ hai, nếu nàng bởi vì lý do sức khỏe mà gả cho Đề Kiêu, với Đề Kiêu mà nói, chắc chắn là không công bằng, đây xem như là một loại lừa gạt. Nếu như Đề Kiêu biết nàng tới gần hắn, cũng không phải là xuất phát từ sự yêu thích, mà là bởi vì thân thể nàng cần… Diệp Ly Châu nhớ tới ánh mắt bình thường vẫn lạnh như băng của Đề Kiêu thì thoáng rùng mình, đáy lòng có chút sợ hãi. Quân Thị thấy sắc mặt Diệp Ly Châu không đúng, hỏi “Châu Châu, cháu sao thế?” Diệp Ly Châu lắc đầu, gượng gạo nói “Mợ, cháu không sao. Cháu chỉ là lo, gã sai vặt kia có khi nào sẽ nói cho Điền công tử biết việc chúng ta tới đây hay không thôi.” Quân Thị lắc đầu “Cháu yên tâm, hắn lơ là nhiệm vụ, sẽ không tùy tiện nói ra đâu. Điền Trác cũng là thứ ngu xuẩn, thật sự cho rằng ở trong phủ nhà mình thì lời gì cũng có thể tùy tiện nói ra.” Nếu không phải là Quân Thị sớm có đề phòng, muốn gặp Điền Trác trước, vì vậy mới đi tới chỗ Điền Trác thường xuyên ra vào, e rằng vẫn chưa biết người này tồi tệ như vậy. Diệp Ly Châu lại nói “Mợ định làm thế nào để hủy mối hôn sự này ạ?” Chắc chắn Quân Thị không thể để cho Điền gia chủ động từ hôn. Nếu Điền gia chủ động từ hôn, không khác nào nói cho toàn bộ kinh thành này biết, bọn họ coi thường con gái Khương gia. Cho nên, hiển nhiên phải là Khương gia đề xuất chuyện này. Nhưng phải có một lý do hợp lý. Quân Thị khẽ vỗ lên tay Diệp Ly Châu “Châu Châu, quay về mợ sẽ trù tính chuyện này. Cháu cứ chờ xem, mợ nhất định phải cho cháu thấy, kẻ bắt nạt chúng ta sẽ có kết cục thế nào. Sau này cháu bị người ta ức hiếp, cứ việc nói với mợ.” Diệp Ly Châu gật đầu. Thực ra nàng cảm thấy bản thân sẽ không bị người nào ức hiếp. Ô Thị bắt nạt nàng thì đã bị Hải Đàn dạy dỗ đến mức tức mà cũng không dám ra ngoài rồi. Ngoài Ô Thị ra, hình như cũng không có ai bắt nạt nàng. . . . Chẳng mấy chốc mà nửa tháng đã trôi qua, Diệp Ly Châu và Khương Nhiễm Y vẫn ở trong tòa nhà bên ngoài kinh thành như trước. Sức khỏe của Diệp Ly Châu tuy rằng vẫn khá yếu, nhưng mà không thường ho ra máu nữa. Chỉ chớp mắt, Thái Tử từ Trần Châu chiến thắng trở về. Thái Tử diệt sạch sơn tặc ở Cẩm Sơn, cũng mang đầu của tên thủ lĩnh trở về. Chuyện diệt giặc cỏ ở Cẩm Sơn, có thể hoàn thành trong thời gian ngắn như vậy, đương nhiên không thể thiếu sự trợ giúp của Tần Vương, cho nên Tần vương cũng phải về kinh. Để chúc mừng Thái Tử bình an trở về, Hoàng hậu đã mở tiệc ở trong cung Chiêu Dương. Diệp Ly Châu và Khương Nhiễm Y cùng nhau vào cung. Ở trên đường, Diệp Ly Châu đại khái biết được, ngày hôm trước Tần vương đã vào cung rồi. Đúng là ngày hôm trước Đề Kiêu đã dẫn theo Thái Tử trở về. Phần lớn người trong kinh thành đều không biết Đề Kiêu cũng mang theo binh mã tới Trần Châu, hơn nữa không phải là một vài binh lính, mấy vạn binh mã lại có thể lặng yên không tiếng động giấu giếm tất cả mọi người. Từ Hàm Châu đến Trần Châu, hai nơi cách xa nhau nghìn dặm, đi qua không ít địa phương, quan viên ở những nơi này không biết là chưa nhận được tin hay thế nào, lại không có một chút tin tức truyền về kinh thành. Mãi tới lúc đã đến Cẩm Thành Trần Châu, Hoàng đế mới biết được chuyện này. Tối qua, Hoàng đế mở tiệc chiêu đãi, ở ngay trên yến tiệc, Đề Kiêu lấy đầu của tên thủ lĩnh Cẩm Sơn ra. Có không ít quan văn đang ngồi đó, rất ít khi nhìn thấy một cái đầu máu chảy đầm đìa, Hoàng đế cũng nhiều năm rồi chưa từng nhìn thấy cảnh tượng máu me như vậy. Đề Kiêu vào điện không cần phải tháo đao, bảo đao Trọng Uyên của hắn đang đặt ở ngay trên bàn. Hắn lạnh nhạt uống rượu, lơ đãng nói “Đầu của sơn tặc Cẩm Sơn, là Thái Tử điện hạ tự tay chém được.” Cũng đã đến lúc này rồi, sẽ chẳng ai để ý rốt cuộc đầu người là Thái Tử chém, hay là Đề Kiêu chém. Một vài quan văn không thể không đứng dậy mà khen ngợi Thái Tử. Đề Kiêu dẫn theo không ít binh mã tới đây, đều đã đóng quân ở bên ngoài kinh thành, nói là để Thái Tử học luyện binh. Mặc kệ Đề Kiêu nói với bên ngoài dễ nghe bao nhiêu, trên thực tế, với Hoàng đế mà nói đều là sự uy hiếp. Hoàng đế biết Đề Kiêu đã không còn khách sáo thờ ông ta là quân chủ nữa. Hàm Châu kiêu ngạo, nếu thực sự nổi lên chiến tranh, trong kinh thành thật không có tướng lĩnh đắc lực có thể qua được Đề Kiêu. Ông ta đành phải đem chức quyền đoạt được từ trong tay Thái Tử lúc trước, giao trả lại cho Thái Tử. Một bữa tiệc rượu uống đến trong lòng mọi người đều không yên, Hoàng đế thì đã sớm hối hận. Chuyện diệt giặc Cẩm Sơn lần này, vốn là một cái thòng lọng mà ông ta hạ xuống cho Thái Tử, không ngờ Đề Kiêu lại có thể có thể chạy tới giúp đỡ Thái Tử, khiến chuyện này biến thành công trạng của Thái Tử. Vất vả lắm mới tước được quyền lực của Thái Tử, bây giờ lại trả lại, hoàng đế tức đến suýt nữa thì nôn ra máu, Nhị hoàng tử Triệu Dật vốn đang đắc ý dạt dào cũng thay đổi sắc mặt. Chờ đến khi vào đến cửa cung, Diệp Ly Châu và Khương Nhiễm Y xuống xe ngựa. Bởi vì đến sớm, hai người không đi tới cung Chiêu Dương trước, mà là tản bộ trong Ngự hoa viên. Cảnh vật trong cung tự nhiên là không giống với bên ngoài, có rất nhiều chủng loại hoa mai, ở bên ngoài căn bản đều không thấy được. Khương Nhiễm Y yêu thích hoa mai, nàng vòng quanh ở trong vườn ngắm hoa, Diệp Ly Châu thì ngồi ở trong đình. Hải Đàn đi theo bên cạnh Diệp Ly Châu, hai cung nhân trong cung Hoàng hậu đi theo Khương Nhiễm Y, sợ Khương Nhiễm Y lạc đường trong Ngự hoa viên. Hải Đàn nói “Hôm nay bệ hạ sẽ còn đãi tiệc trong cung điện ở phía trước. Lần này Thái Tử được việc, bệ hạ nể mặt Thái Tử, tất nhiên phải chúc mừng một phen. Hôm nay, Lão gia cũng đã vào cung từ sớm, lúc về chúng ta sẽ về cùng Lão gia.” Lúc này, Diệp Ly Châu nghe được một giọng nói truyền đến “Diệp tiểu thư.” Nàng và Hải Đàn kinh ngạc quay đầu lại, nhìn thấy một thiếu niên mặc áo gấm đi tới, đúng là Nhị hoàng tử Triệu Dật. Hoàng đế và thừa tướng đánh cờ ở trong Ngự hoa viên, Triệu Dật vốn dĩ phải đi thỉnh an Hoàng đế, không ngờ trên đường đi tới đó, lại gặp được Diệp Ly Châu. Diệp Ly Châu khách sáo đứng dậy, hành lễ “Nhị hoàng tử điện hạ.” Triệu Dật thản nhiên quan sát Diệp Ly Châu. Nàng đang mặc váy áo màu xanh mộc mạc, bên ngoài khoác áo choàng trắng như tuyết, mái tóc đen được giấu trong mũ áo choàng, một khuôn mặt nhỏ nhắn đẹp tuyệt trần không thấy chút ý cười nào, trong đôi mắt hoa đào ẩn tình tự nhiên cũng tràn đầy xa cách. Bắt đầu từ lần đầu tiên gặp Diệp Ly Châu, Triệu Dật đã muốn có được vị giai nhân tuyệt sắc này, khổ nỗi thân phận của Diệp Ly Châu không giống người khác, hắn muốn cưới nàng thì cần phải trả giá một chút, mà có trả giá thật lớn, Diệp Phụ An cũng không nhất định sẽ đồng ý. Cho nên Triệu Dật chỉ có thể đỏ mắt trông mong. Hắn tiến lên một chút, nói “Bên ngoài lạnh như vậy, sao Diệp tiểu thư không tới chỗ Quý phi nương nương ngồi một lát? Tính tình Quý phi nương nương lương thiện, thích nhất là mấy cô nương trẻ tuổi như tiểu thư đây.” Triệu Dật muốn ngồi nói chuyện với Diệp Ly Châu một lát. Diệp Ly Châu lại không hiểu sao chán ghét ánh mắt của Triệu Dật. Rõ ràng lúc Đề Kiêu nhìn nàng, so với khi Triệu Dật nhìn nàng còn to gan hơn nhiều, nhưng Diệp Ly Châu lại không có bất kỳ ác cảm gì với Đề Kiêu. Hải Đàn nói “Nhị hoàng tử điện hạ, tiểu thư nhà tôi sắp phải đi tới cung Chiêu Dương rồi. Chắc ngài cũng có việc ạ? Chúng tôi đi trước.” Triệu Dật nói “Ta không bận, mấy tháng không gặp được Diệp tiểu thư, ta muốn hỏi một chút, sức khỏe của Diệp tiểu thư…” Hắn quá mức chuyên tâm, ngay cả người đã tới phía sau rồi cũng không biết. Diệp Phụ An sa sầm mặt, bên cạnh ông là Hoàng đế. Diệp Ly Châu không nhận ra Hoàng đế, chỉ hô lên một tiếng “Cha” . Triệu Dật lúc này mới vội vã quay đầu lại. Lúc nhìn thấy khuôn mặt còn đen hơn đít nồi của Diệp Phụ An, tim hắn rơi tõm xuống, vội vọt sang một bên “Nhi thần gặp qua phụ hoàng.” Diệp Ly Châu lúc này mới biết, hóa ra người đàn ông trung niên mặc thường phục đứng bên cạnh Diệp Phụ An là Hoàng đế, nàng cũng hành lễ “Thần nữ gặp qua bệ hạ.” Hoàng đế nói “Dật Nhi, Diệp tiểu thư, các ngươi đều đứng lên đi.” Dung mạo của Diệp Ly Châu quả thực không tầm thường, Hoàng đế cũng không trách Triệu Dật thất lễ như thế. Thoáng suy nghĩ một chút, hoàng đế nói “Vừa rồi Diệp tiểu thư và Dật Nhi trò chuyện với nhau thật vui vẻ, trẫm và Diệp thừa tướng đi tới, trái lại làm gián đoạn các ngươi rồi.” Sắc mặt của Diệp Phụ An khó coi hơn, ông nói với Diệp Ly Châu “Châu Châu, nam nữ thụ thụ bất thân. Tuy là trong cung, nhưng con cũng phải giữ lễ, sao lại tùy tiện nói chuyện với Nhị hoàng tử?” Diệp Ly Châu biết Diệp Phụ An là đang cho nàng bậc thang đi xuống, khiến câu “Trò chuyện với nhau thật vui” kia của hoàng đế không đạt được kết quả, nàng nói “Thân phận Nhị hoàng tử tôn quý, con gái gặp điện hạ, chỉ là hành một lễ, cũng không nói cái gì khác nữa.” Diệp Phụ An nói “Lần sau chớ tùy tiện đi lại ở bên ngoài. May mà lần này là cha và bệ hạ nhìn thấy, nếu là người khác nhìn thấy, thanh danh của con chắc chắn sẽ bị tổn hại đấy.” Hoàng đế nghe thấy câu nói này của Diệp Phụ An, vì không để cho trọng thần lạnh lòng, chỉ đành phải nói “Chẳng qua là chào hỏi hai câu, ái khanh, sao ngươi lại kéo đến chuyện thanh danh. Sự việc ngày hôm nay, trẫm và Dật Nhi tất nhiên sẽ không để người ngoài nói lung tung.” Lúc này sắc mặt Diệp Phụ An mới dịu đi. Ông nhìn về phía Triệu Dật, nói “Nhị hoàng tử điện hạ, vài ngày trước ngài để người dưới quyền vận chuyển lương thảo từ Vạn Châu cứu tế Nam Châu, bên trong xảy ra chút sơ suất, thần đang muốn hỏi ngài một chút, vừa vặn bệ hạ cũng ở đây, chúng ta đổi chỗ khác nói chuyện. Bệ hạ, người và nhị hoàng tử đi trước, thần xin được dặn dò con gái mấy câu.” Sắc mặt của Triệu Dật khó coi hơn, Diệp Phụ An rõ ràng là nhằm vào hắn. Hắn chẳng qua là nói với Diệp Ly Châu hai câu, lại cực kỳ bình thường, lòng dạ của Diệp Phụ An còn nhỏ hơn lỗ kim, nhất định phải tóm lấy sai lầm của hắn. Chờ hoàng đế và Triệu Dật đi khỏi, Diệp Ly Châu mới nói “Cha, con không muốn nói chuyện với ngài ấy, là ngài ấy cứ một mực…” Diệp Phụ An vỗ vỗ vai Diệp Ly Châu “Được rồi, cha biết. Đều tại Châu Châu nhà ta đẹp quá đấy mà.” Diệp Phụ An không phải là không biết, nếu như Triệu Dật vẫn tiếp tục dây dưa, vì ngại thân phận, Diệp Ly Châu cũng rất khó thoát thân. Ông nói “Lần này cha sẽ cảnh cáo hắn, lần sau hắn quấy rầy con nữa, cha nhất định không khách khí với hắn.” Ván cờ của Diệp Phụ An và Hoàng đế đã kết thúc, lại qua hai khắc, trong cung điện phía trước, các đại thần hẳn là sắp đến đủ cả. Ông cũng không tiện ở lại chỗ này lâu, chỉ dặn “Con ở trong cung cẩn thận một chút, thứ mà người khác cho con không được tùy tiện ăn, cũng không nên tùy tiện nói quá nhiều với người lạ, chơi với chị họ con thôi.” Diệp Ly Châu gật đầu, nàng cũng không phải là đứa bé ba tuổi, những lời Diệp Phụ An nói, nàng đều hiểu cả. Chỗ này thường có người đi qua, Diệp Phụ An đang muốn căn dặn Diệp Ly Châu đi tới chỗ Hoàng hậu, trước mặt lại có hai người đi tới. Chính là Thái Tử điện hạ và Tần Vương điện hạ. Diệp Phụ An để Diệp Ly Châu ở sau lưng mình, ông chắp tay tiến lên “Thái Tử điện hạ, Tần Vương điện hạ.” Diệp Ly Châu làm một lễ vạn phúc. Đề Kiêu quan sát Diệp Ly Châu từ trên xuống dưới, lúc này mới nói “Diệp thừa tướng, đây là lệnh ái Diệp tiểu thư sao?” Diệp Ly Châu ngước mắt thoáng nhìn Đề Kiêu. Khuôn mặt của hắn trước sau như một lạnh như băng, anh tuấn mà kiêu ngạo, nhìn không ra bất kỳ cảm xúc dao động nào. Diệp Phụ An chỉ lo Đề Kiêu coi trọng Diệp Ly Châu, nhất định phải gả Diệp Ly Châu cho Thái Tử. Việc Đề Kiêu đột nhiên lấy ra cái đầu máu chảy đầm đìa hù dọa Hoàng đế trên yến tiệc ngày hôm trước, Diệp Phụ An vẫn còn nhớ rõ. Người này tuyệt đối không phải người lương thiện, con gái ông không thể gả đến chỗ Thái Tử được. Diệp Phụ An nói “Vừa rồi thân thể con bé không thoải mái, suýt nữa té xỉu, nên ta tới đây nhìn xem. Châu Châu, đây là Thái Tử điện hạ, hẳn là con đã từng gặp ngài ấy trong cung của Hoàng hậu, đây là Tần Vương điện hạ, dựa theo vai vế, hẳn là con phải gọi Tần vương một tiếng chú đấy.” Diệp Ly Châu lại hành một lễ nữa “Thái Tử điện hạ, Tần Vương thúc thúc.” Con ngươi của Đề Kiêu chợt tối đi. Diệp Phụ An cười nói “Con bé nhát gan, gặp người là khúm núm, sức khỏe lại không tốt, chỉ có thể nuôi ở trong nhà. Tần Vương, ngài cũng đừng so đo với đám trẻ con này làm gì.” Khóe môi Đề Kiêu lạnh nhạt nhếch lên “Đương nhiên là không rồi. Người trên yến tiệc hẳn là tới gần đủ rồi, Diệp thừa tướng, chúng ta qua đó trước.” Lúc đi qua ngang qua Diệp Ly Châu, trên người nàng có mùi thơm thoang thoảng, giữa chân mày rủ xuống một viên hồng ngọc, một viên bảo thạch nho nhỏ, ánh lên nốt chu sa, chẳng những không có vẻ thô tục, trái lại khiến cả khuôn mặt càng lộ ra vẻ quyến rũ hơn. Chờ đi xa rồi, Triệu Quân cười nói “Cậu, hóa ra Diệp thừa tướng còn chưa biết cậu và Diệp tiểu thư đã từng gặp nhau. Nếu ông ta biết cậu và Diệp tiểu thư đêm hôm hẹn hò, nhất định phải tức đến râu cũng vểnh ngược lên ấy.” Đề Kiêu thản nhiên nói “Tò mò như vậy à?” Triệu Quân thu lại giọng điệu có chút hả hê “Không tò mò, không tò mò một chút nào ạ.” Đề Kiêu không so đo với thằng nhóc Triệu Quân này, hắn nhớ tới vừa rồi Diệp Ly Châu hơi mấp máy môi gọi hắn “Tần Vương thúc thúc”, trong lòng lại bỗng dưng bốc hỏa, chỉ muốn quay lại ức hiếp nàng một phen.
Người dịch /fb là bình thường, Triệu Dật bị Thái Tử ức hiếp, thì sẽ lập tức nghĩ cách châm chọc Tần vương đang ở kinh thành, tất cả những người bên cạnh Triệu Dật đều không dám nhảy quá Dật nói “Thần đệ chẳng qua là muốn vào xem tình huống của Diệp tiểu thư một chút.”Triệu Quân cười lạnh một tiếng, thẳng thừng đáp lại “Diệp tiểu thư chưa lấy chồng, có Hoàng hậu xem, có Thái y xem, đâu đến phiên ngươi tới xem?”Chờ sau khi Triệu Quân biến mất hẳn, tay của Triệu Dật ngay tức khắc nắm thành quả lặng lẽ nhìn theo hướng mà Triệu Quân rời đi, con ngươi cũng tối đi rất Quân tự mình đi vào trong, tầng tầng lớp lớp đàn bà con gái vây xung quanh Diệp Ly Quân ngửi thấy mùi huân hương đắt tiền trên người những người phụ nữ này, nhìn áo bào hoa lệ kéo lê trên đất, trong lòng cũng không thấy khó hiểu vì sao Đề Kiêu chán ghét phụ nữ như Quân cũng không thích đàn bà lắm, những người phụ nữ này yêu kiều õng ẹo, không thể đánh cũng không có thể va chạm, mỗi ngày còn tranh đấu quanh co lòng vòng, thực sự quá phiền hắn đi lên phía trước, cung nữ và hai phi tần địa vị thấp nhường đường ra cho thái y đã đút cho Diệp Ly Châu một viên thuốc, ông ta nói “Thân thể của Diệp tiểu thư quá hư nhược, lần này là bị kích thích mới có thể ngất đi, chờ tỉnh lại thì sẽ không sao nữa.”Thịnh quý phi bị sắc mặt tái nhợt của Diệp Ly Châu hù dọa, nàng ta ngồi xuống lau mặt cho Diệp Ly Châu, rồi nhìn về phía Từ thái y “Diệp cô nương có thể tỉnh lại không?”Từ thái y nói “Có thể tỉnh lại, Diệp tiểu thư vẫn còn thở.”Nếu biết xỏ cái lỗ tai cũng có thể khiến người ngất đi, vừa rồi Thịnh quý phi chắc chắn sẽ không tức giận mà để người xỏ lỗ tai cho Diệp Ly quý phi mỏi mắt trông mong nhìn Diệp Ly Châu, trên trán mình cũng đã ra chút mồ hôi, mùi hương khắp người sực nức, có thể hun người khác hôn thật, huân hương dùng trên người Thịnh quý phi là hương liệu rất nổi tiếng lại quý giá, nếu là bình thường ngửi thấy, sẽ cảm thấy rất nàng ta dùng nhiều quá, nồng nặc quá chừng, cộng thêm thời tiết nóng nực, trên người nàng ta ra chút mồ hôi, mùi hương khuếch tán nhanh hơn, Diệp Ly Châu bị Thịnh quý phi bao phủ chặt chẽ, lại có thể ngất đi Quân rốt cuộc tiến sát đến phía trước xem Diệp Ly vốn tưởng rằng sẽ nhìn thấy một người con gái thiếu sức sống như liễu yếu vịn gió, xinh đẹp lại ốm yếu, kết quả đập vào mắt lại là thiếu nữ thanh cao thoát tục, dung mạo xinh chu sa sáng rực tươi đẹp trên ấn đường của Diệp Ly Châu, đẹp đến nỗi khiến người ta không dời được Quân “…”Khẩu vị của cậu mình hóa ra vẫn rất được điều, nói thật, cô bé này còn nhỏ hơn Triệu Quân, Triệu Quân cảm thấy cậu mình là trâu già gặm cỏ hoàng hậu nói “Người đều vây quanh ở trong này, trời thì nóng như vậy, Diệp cô nương bị nóng nữa thì không Hinh, ngươi để người đưa Diệp cô nương đến Thiền điện hóng mát đi, lại dặn người chuẩn bị bát canh, chờ Diệp cô nương tỉnh lại sẽ dùng.”Mấy năm nay, Thịnh quý phi tranh đấu gay gắt với Đề hoàng hậu, biết mặt ngoài Đề hoàng hậu hòa nhã dễ gần, trên thực tế là kiểu người hung ác ăn tươi nuốt sống người Ly Châu là người có thân thể yếu ớt, xem ra, Diệp Phụ An không nói hoàng hậu chắc chắn sẽ không để Thái Tử cưới một cô nương yếu ớt như vậy làm Thái tử phi, chỗ Thái Tử có cái băn khoăn này, chỗ Thịnh quý phi cũng có. Đã như vậy, Diệp Ly Châu với hai phe mà nói, hoàn toàn đã không có giá trị tranh giành mắt, Diệp Ly Châu đã xảy ra chuyện rồi, nhưng Thái y nói người có thể tỉnh quý phi lo, Diệp Ly Châu bị người của Đề hoàng hậu chạm tay một cái, nói không chừng sẽ không tỉnh lại người không có giá trị như thế, Đề hoàng hậu khẳng định xuống tay lúc đó, tất cả tội lỗi đều sẽ đổ lên đầu Thịnh quý quý phi nói “Tang Du, ngươi cũng theo giúp Lan Hinh đi, Tư Nhu đâu? Để Tư Nhu vào của Tư Nhu và Diệp cô nương cũng xấp xỉ, hai người khẳng định có chuyện để nói, chờ Diệp cô nương tỉnh lại, vừa vặn trò chuyện với Tư Nhu.”Mẹ đẻ của công chúa Tư Nhu cũng không phải là Thịnh quý đẻ của công chúa Tư Nhu là một phi tần địa vị thấp trong cung của Thịnh quý phi, chẳng qua là một quý nên công chúa Tư Nhu liền được nuôi dưới gối Thịnh quý phi, gọi Thịnh quý phi là mẫu nhanh, công chúa Tư Nhu đã đi vào, nàng nói với Thịnh quý phi “Thưa mẫu phi, người có căn dặn gì ạ?”Thịnh quý phi nói “Ngươi và Diệp cô nương tuổi tác xấp xỉ, hai tiểu cô nương, phải làm quen thêm, bình thường chơi cùng đây khá là nóng nực, Bổn cung cũng ra một thân mồ hôi đi tới Thiên điện với Diệp cô nương, chờ nàng tỉnh lại, hai người lại nói chuyện một chút, kết thành chị em, sau này thường xuyên mời nàng đến chỗ ngươi.”Đề hoàng hậu thoáng nhìn công chúa Tư Nhu, cau mày, nhưng cũng không nói Ly Châu vừa được bế đến Thiên điện, thì Đề Kiêu tình huống bình thường, đại thần như Đề Kiêu không thể đi vào hậu cung, nhưng hắn là em trai của Đề hoàng hậu, Hoàng đế cho Đề Kiêu mấy phần mặt mũi, đặc biệt cho phép hắn ra vào cung Chiêu Dương của Đề hoàng Kiêu vừa vào, không khí tức khắc đông cứng lại vài quý phi mới tới chưa được bao lâu, lập tức liền ngồi không với Thịnh quý phi càng không ngồi yên được chính là Nhị hoàng tử Triệu ngày trước Triệu Dật mới bị Đề Kiêu mắng cho một trận ngập đầu ở trước mặt văn võ trọng thần, giờ thấy Đề Kiêu thì vẫn rất Kiêu mặc áo bào màu đen, nét mặt lạnh lùng nghiêm Dật và Triệu Quân thấy hắn tới, nhao nhao đứng thiếu niên chưa nhược quán dù sao trẻ măng, ngây ngô, đứng bên cạnh Đề Kiêu, thấp hơn một đoạn không nói, khí thế cũng yếu đi rất nhiều, giống như là trân châu bị phủ bụi Dật chắp tay hành lễ “Tần Vương điện hạ.”Triệu Quân, thân là Thái Tử, tự nhiên không cần hành lễ, chỉ hô một tiếng “Cậu”. Đề Kiêu hơi gật đầu với Triệu Quân, quét mắt vào trong điện —— hử?Diệp Ly Châu đâu?Hắn nói với hoàng hậu “Vi thần thỉnh an Hoàng hậu nương nương.”Đề hoàng hậu mỉm cười dịu và Đề Kiêu là cùng một mẹ sinh ra, từ nhỏ quan hệ đã rất Đề Kiêu còn bé, Hoàng hậu đã rất thương yêu Đề hoàng hậu vào cung, Vương phủ cũng không hùng mạnh như bây đó, Địch Nhung liên tiếp xâm phạm biên cảnh, Lão Tần vương chết trận, lòng quân Hàm Châu tan rã, Vương phi đau buồn mà chết…Đề hoàng hậu biết, cho dù là Triệu Quân, đứa con chính mình sinh ra, ở vào tuổi tác tương tự, tâm kế cùng võ công đều thua kém một phần mười Đề hai tuổi Đề Kiêu đã theo tướng sĩ trong phủ ra sa trường, về sau, một mình hắn chống đỡ Vương phủ, chống đỡ cả Hàm Châu, tuổi còn trẻ đã thống lĩnh quân đội, mang binh chống lại ngoại địch, đánh cho bộ tộc Địch Nhung đã quấy rầy biên cảnh mấy chục năm tổn thương nguyên khí nặng mấy năm ngắn ngủi, Hàm Châu rộng lớn không còn là vùng đất hoang vu lạc hậu trong mắt người ngoài nữa, Tần vương phủ cũng không bị người lạnh nhạt Đề hoàng hậu vào cung, chẳng qua là Quý nhân lục phẩm, hoàng đế khinh thường mảnh đất Hàm Châu hoang vu, liên lụy tới cũng xem thường Đề hoàng hậu tới từ Hàm Đề hoàng hậu tốt phúc, năm đầu tiên vào cung đã có thai, dựa vào sự thông minh tài trí đã bảo vệ được hoàng tử, liền thăng ba cấp thành Quý tần, quận chúa khác họ xuất thân từ gia tộc lụi bại giống như nàng, dù cho dưới gối có con trai, có thể thăng chức đến tứ phi cũng đã là điểm cuối cùng là, Đề hoàng hậu có một đứa em trai tài giỏi, thiếu niên Đề Kiêu lớn lên, ở Hàm Châu cầm binh tự trọng, nhìn chằm chằm như hổ rình còn trẻ như vậy, có dã tâm, có thực lực lại có được lòng dân Hàm Châu, Hoàng đế mưu toan ngoài sáng trong tối đều không làm gì được Đề Kiêu, trong lòng cũng sợ hãi, dù cho cũng không thích Đề hoàng hậu, nhưng vào lúc Triệu Quân bảy tuổi, cũng không thể không sắc phong nàng làm Hoàng hẳn một đám thiếu niên quý tộc trong kinh thành, địa vị hôm nay của Đề Kiêu, cũng không chỉ là kế thừa mà có, phần lớn đều là hắn tự tay đoạt quý phi quanh năm ở trong thâm cung, chịu không nổi hơi thở nghiêm nghị đầy sát khí trên người phi đều được che chở rất tốt, các nàng đều là những phụ nữ cực tôn quý đương thời, bình thường không nhìn thấy đao kiếm, không nhìn thấy máu tanh, giết người đoạt mạng hoặc là cho người làm thay, hoặc là lén dùng thuốc độc, ngoài mặt là không nhìn thấy sự giết nữa, bình thường Thịnh quý phi thích khiêu khích Đề hoàng hậu, bây giờ chợt thấy em trai của Đề hoàng hậu mang theo đại đao nặng trình trịch tiến lên phía trước, khó tránh khỏi sẽ căng quý phi chột dạ, cúi đầu uống trà, liếc mắt ngắm trộm bảo đao Trọng Uyên trên người Đề đâu thanh đao này nặng như Thanh Long Yển Nguyệt Đao của Quan nhị gia, đã giết vô số Địch Nhung, dính máu nhiều vô số kể, quỷ thấy cũng sợ.—— Hoàng đế cũng thật là, một gã sát thần như thế, cho phép hắn vào cung làm gì chứ? Trong lòng Thịnh quý phi bực bội, chỉ lo hôm nay Đề Kiêu tính sổ với nàng ta, nếu tính sổ, bình thường Thịnh quý phi không có cẩn thận tới giọt nước không lọt như hoàng hậu, lỗi lầm của nàng ta Đề Kiêu vừa tóm là chuẩn quý phi cười nói “Hoàng hậu nương nương, nô tỳ đột nhiên nhớ tới con mèo con trong cung đã chạy ra ngoài, cũng không biết cung nữ đã tìm được chưa, nô tỳ cũng không quấy rầy ngài thêm nữa, xin được rời đi với Dật Nhi trước.”Đề hoàng hậu mỉm cười nói “Đi đi, mèo con trong cung nhất định phải trông chừng cho tốt, chớ để nó chạy loạn, nếu súc sinh này không cẩn thận cào người ta, vậy thì sẽ không tốt đâu.”Thịnh quý phi cho Nhị hoàng tử Triệu Dật một ánh mắt ra hiệu, Triệu Dật cũng đi tới, hai người cuối cùng lại hành lễ với Đề hoàng hậu, rồi đi ra từ trong ra khỏi cung Chiêu Dương, Triệu Dật nói “Mẫu phi, Tư Nhu vẫn còn ở trong đó, có nên gọi nó cùng ra về không ạ?”Công chúa Tư Nhu không phải con đẻ của Thịnh quý phi, nàng ta cũng không quan tâm tới Tam công chúa không được sủng ái quý phi nói “Nó biết mình làm người ta khó chịu, tự nhiên sẽ trở lại.”Điều Triệu Dật quan tâm thực ra không phải là công chúa Tư Nhu, do dự một chút, Triệu Dật nói “Mẫu phi, nhi thần cảm thấy Diệp Nữ rất tốt, nếu có thể có được Diệp Nữ, nhất định có thể lôi kéo được Diệp thừa tướng.”Tâm Thịnh quý phi vẫn chưa hoàn toàn quyết định, nàng ta đi ở đằng trước “Về rồi hãy nói.”Công chúa Tư Nhu vốn tới trông chừng Diệp Ly Châu, nghe cung nữ nói Thịnh quý phi đi rồi, nàng xưa nay chọc Hoàng hậu chán ghét, không để ý tới chuyện trông chừng Diệp Ly Châu nữa, cũng vội vàng chuồn đi cùng Tang điện, Hiền Phi và hai phi tần địa vị thấp sợ Đề Kiêu và Hoàng hậu có chuyện quan trọng gì muốn nói, các nàng ở chỗ này ngược lại vướng chân vướng tay, vội vàng kiếm cớ lui người đi cả rồi, trong điện đều là người của mình, Đề hoàng hậu mới nói “Đề Kiêu, Diệp cô nương mảnh mai như vậy, ta cảm thấy nàng cũng không thích hợp với Thái Tử.”Đề Kiêu nói “Hôn sự của Thái Tử ngày sau hãy Ly Châu về rồi à?”Đề hoàng hậu nói “Vừa rồi Quý phi tặng nàng bông tai, cũng muốn tự tay đeo lên cho lại không có lỗ tai, sau khi cung nhân xỏ lỗ tai cho nàng, hẳn là nàng giả bộ bất cũng không phải người ngu xuẩn, khiến người ta rất thích, hiện giờ đang ở trong Thiên điện.”Triệu Quân nói với Đề hoàng hậu “Mẫu hậu, Diệp tiểu thư sắc nước hương trời, lại rất hợp với cậu.”Đề hoàng hậu chọc cái trán của Triệu Quân “Nói vớ nói vẩn, coi chừng cậu con đánh con!”Diệp Ly Châu là tiểu cô nương vừa xinh đẹp lại mảnh mai yểu điệu, nhìn thế nào cũng không hề xứng đôi với Đề Kiêu xưa nay không phải người thương hương tiếc ngọc, hắn hơi dùng sức một chút, tám phần mười là sẽ bóp nát Diệp Ly hoàng hậu nhìn thế nào, cũng không cảm thấy kiểu người đi ra từ trong đống xác chết như Đề Kiêu sẽ thích một cô bé nhõng nhẽo như mắt Đề Kiêu âm u, nhưng cũng không nói hoàng hậu thở dài, lại nói tới chuyện chính “Vừa rồi Từ thái y đã giơ tay ra hiệu, tỏ rõ Diệp Nữ không sống qua năm sau, Diệp Phụ An…”Đề hoàng hậu còn chưa dứt lời, Đề Kiêu nói “Ta đi xem nàng.”Triệu Quân cũng không muốn nghe Đề hoàng hậu ở chỗ này càm ràm, hắn nói “Cháu cũng đi!”Dáng dấp của mợ trẻ rất đẹp mắt, nhìn thêm mấy lần nữa cũng thoải mái!Đề Kiêu quét mắt lườm hắn một cái, Triệu Quân chợt lạnh sống lưng, lập tức dừng bước “Thôi, cháu cũng không phải là Thái y, đi cũng không giúp được gì.”Trong tay Đề hoàng hậu đang nắm một chuỗi hạt châu bằng bạch ngọc, trong mắt là nghi hoặc, nhưng cũng chỉ nghi ngờ trong nháy Kiêu và Diệp Ly Châu, hai người đó… Thực sự rất khó đem hai người họ liên tưởng thành một hoàng hậu tuy là chị của Đề Kiêu, nhưng nàng lại không chi phối được chuyện của sao Đề Kiêu cũng chẳng cậy nhờ gì vào nàng, mà nàng và Thái Tử lại phải dựa vào Đề Diệp Ly Châu hồng nhan bạc mệnh, chỗ nào cũng đều không thích hợp với Đề Đề Kiêu đi rồi, Đề hoàng hậu thoáng nhìn Triệu Quân “Quân Nhi, con thấy việc này thế nào?”Triệu Quân bóp một tay mồ hôi lạnh “Việc này không tốt.”Nói từ góc độ nào cũng đều không Quân lại nói “Nhưng cậu nhất định cảm thấy việc này được, dù sao cậu mới biết yêu, lần đầu đặt tâm tư trên người một nữ nhân.”Đề Kiêu vào Thiên điện, hai cung nữ không biết vì sao Tần Vương tới đây, nhỏ giọng nhắc nhở “Thưa Điện hạ, tiểu thư Diệp gia đang nghỉ ngơi ở bên trong.”Đề Kiêu nói “Bản vương biết, các ngươi đều lui ra.”Cung nữ mặc dù ngờ vực, nhưng cung Chiêu Dương là địa bàn của Hoàng hậu, lời Đề Kiêu, các nàng không dám không người đều đi rồi, Đề Kiêu mới đi đến phòng dù trời tháng năm, bên ngoài nắng gắt như lửa, nhưng trong thiên điện lại là một mảnh mát lạnh. Diệp Ly Châu vẫn còn đang mặc áo lụa xanh biếc, sắc lụa rất nhạt rất mềm, tựa như cỏ non ngày xuân vừa nhú mầm, hiện lên một chấm vàng lụa mỏng như cánh ve có chừng 7-8 tầng, tôn lên màu da trắng muốt như tuyết của nàng, đôi bàn tay mảnh mai thon dài xếp chồng trước ngực, đầu ngón tay hiện lên màu hồng nhạt dịu dàng, nhìn là đã khiến người yêu Đề Kiêu tiến vào, Diệp Ly Châu cũng đã tỉnh, nhưng nàng chưa mở Ly Châu lại cảm thấy thân thể mình trở nên khá hơn, thoải mái hơn rất giác này giống với mấy lần nghe được tiếng bước Ly Châu cũng không rõ mình có nên giả vờ hôn mê tiếp hay không, nghe bước chân này, rất là vững vàng, không giống như tiếng bước chân của đàn bà con này là trong cung của Hoàng hậu, cũng không có người đàn ông thực sự nào, đại khái lại là thái y tới bắt nhiên như dự đoán, cổ tay của nàng bị nắm Ly Châu an tâm giả vờ ngủ, muốn chờ Hoàng hậu tới rồi mới tỉnh, nếu lúc này nàng tỉnh lại, Quý phi tám phần mười sẽ còn muốn đem bông tai đeo vào lỗ tai mới xỏ của tay bị vuốt nhẹ hai cái, toàn thân Diệp Ly Châu đều tê dại, như là lúc sắp chết được độ một ngụm dưỡng khí người Diệp Ly Châu chưa bao giờ nhẹ nhàng như nghĩ thầm, vị thái y này cũng giỏi quá, chẳng qua là ấn lên huyệt đạo trên tay nàng, đã có thể khiến thân thể của nàng nhẹ nhõm nhiều như hồn không chỉ có một mình Diệp Ly đầu tiên Đề Kiêu dịu dàng như vậy chạm vào một người con gái, hóa ra, da thịt của nàng mềm mại như thế, sẽ khiến hắn có cảm giác lạ kỳ thế này…Đã sờ tay nàng, việc hôn nhân của hai người xem như là đã quyết định Kiêu chợt nhớ tới cái gì, cúi đầu nhìn dái tai của Diệp Ly tai của nàng trơn bóng, hơi có chút sưng đỏ, chỗ xỏ lỗ tai còn có một cuống lá trà thật Kiêu đem cuống lá trà ngắt đó, hắn rõ ràng phát hiện lông mi của Diệp Ly Châu run nhất định là tỉnh Kiêu nói “Mở mắt ra.”Diệp Ly Châu nghe giọng cảm thấy không đúng, nàng lặng lẽ mở một con mắt ra mặt của người đàn ông khôi ngô sáng sủa, ánh mắt lạnh băng, cho người ta cảm giác như núi tuyết trắng không phải thái gã xấu xa ghét nàng còn trừng nàng nàng giả chết liệu có muộn quá không?Hình như muộn Ly Châu không đoán ra được thân phận của người đàn ông này, nàng nghĩ, có thể ra vào Diệp phủ, khiến cung nữ quỳ xuống, có thể ra vào cung đình, thêm tuổi còn trẻ như vậy, thân phận chắc hẳn không tầm thường, có lẽ là ngự tiền thị vệ đeo đao gì gì đó không dám gọi người, dưới tình huống chuyện gì cũng đều chưa rõ, kêu to chỉ có mất thân phận, sợ truyền ra thành chuyện bê đầu nhỏ của Diệp Ly Châu xoay vòng vòng, cũng không xoay ra được thứ lặng lẽ nhắm lại rồi lại mở con mắt kia trái lặng yên không tiếng động lấy ra một cái khăn từ trong tay áo bên phải, đột nhiên che mặt mình lại không để cho hắn nhìn lụa mỏng như vậy, che lên mặt nàng, nhưng nốt chu sa sáng rực giữa lông mày của nàng, lại như ẩn như hiện dưới khăn lụa.
Người dịch Chim Ba Chân Lúc này, Đề Kiêu cuối cùng cũng phát giác ra có điểm không đúng, giọng hắn hơi lạnh “Nàng không muốn gả cho ta?” Diệp Ly Châu cũng không có cái gì mà muốn hay không. Chỉ là chuyện này cũng không phải chuyện nhỏ. Hơn nữa, nàng muốn ở bên Đề Kiêu, hơn phân nửa là vì cơ thể nàng cần. Diệp Ly Châu lo khi Đề Kiêu biết được nàng đang lợi dụng hắn, thì sẽ vô cùng tức giận, sẽ không để ý tới nàng nữa. Nàng mở miệng, vốn định nói ra. Nhưng nàng lại sợ nói ra chân tướng rồi, lần này Đề Kiêu sẽ đi thật, mà cũng không quay lại nữa. Diệp Ly Châu cúi đầu. Mái tóc dài đen nhánh của nàng xõa trên vai, chảy xuống bên dưới, giống hệt như thác nước màu đen, cần cổ thon dài đặc biệt xinh đẹp, màu da cũng thực óng ánh. Cánh môi hồng nhạt của nàng hơi mấp máy “Chúng ta không thành thân được không? Ta không lấy chồng, khi nào điện hạ tới kinh thành, thì cứ đến tìm ta.” “Không lấy chồng?” Tay Đề Kiêu ấn lên bả vai của Diệp Ly Châu. Lực tay hắn rất lớn, hơi dùng sức một chút là có thể bóp nát bả vai nàng. Đề Kiêu nói “Ý nàng là, nàng chỉ muốn thân mật với ta, hưởng thụ sắc đẹp thân thể của ta, nhưng không muốn có một chút trả giá thực chất nào?” Đề Kiêu biết đa số đàn bà con gái đều yêu thích tướng mạo cùng với dáng vóc của hắn, nhưng hắn thật sự không ngờ, Diệp Ly Châu cũng là người nông cạn như vậy, nàng chỉ là vì sắc mới mê. Trong lòng Diệp Ly Châu càng cuống lên. Chỉ riêng việc mê luyến thân thể hắn, mà hắn đã có thể lạnh nhạt như vậy rồi. Nếu Diệp Ly Châu nói cho hắn biết, nàng cũng không coi trọng mặt mũi cùng dáng người của hắn, mà là vì hắn có thể chữa bệnh, Đề Kiêu có khi nào sẽ cảm thấy bị lừa gạt tình cảm, muốn bóp chết nàng không đây? Diệp Ly Châu chưa từng trải quá nhiều việc đời, nhiều chuyện cũng chưa từng xử lý qua. Trước mắt nàng gây ra rắc rối, nàng cũng không biết phải giải quyết thế nào. Ngoại trừ áy náy bản thân lừa gạt Đề Kiêu mà không thể đáp lại hắn, mặt khác, chuyện kết duyên với Tần Vương, cũng không phải một mình Diệp Ly Châu có thể đồng ý được. Chuyện này còn liên quan đến con đường làm quan sau này của Diệp Phụ An, Diệp Ly Châu không thể vì ham muốn cá nhân, mà khiến cha nàng về sau khó xử. Đủ loại nguyên nhân đan xen, Diệp Ly Châu cảm thấy, hai người vẫn nên lén lút gặp mặt là tốt nhất. Nếu Đề Kiêu không muốn nữa, vậy thì xem như hai người trước giờ chưa từng gặp nhau. Nàng không có đoạn kỳ ngộ này, có lẽ sớm nên rời khỏi nhân thế rồi. Nàng không phải người tham lam muốn sống lâu trăm tuổi, tình trạng bản thân chính là như vậy, có một khoảng thời gian thế này là nàng đã thỏa mãn rồi. Diệp Ly Châu nói “Điện hạ, sức khỏe của ta không tốt, không sống được bao lâu, ta không muốn lấy chồng…” Nói trắng ra vẫn chỉ là muốn chơi đùa thân thể hắn. Đề Kiêu vốn cho rằng chỉ có Diệp Phụ An không muốn để Diệp Ly Châu gả cho mình, bây giờ xem ra, hóa ra bản thân Diệp Ly Châu cũng không muốn gả. Diệp Ly Châu cũng không biết vì sao nàng phải xin lỗi, nàng ngồi xổm trên giường “Xin lỗi…” Lần đó trước khi đi suối nước nóng, Diệp Ly Châu có nói nguyên do với Đề Kiêu, chỉ là lúc ấy hắn không tin lời nàng, cho rằng đó chỉ là lời tỏ tình của Diệp Ly Châu mà thôi. Sau khi xảy ra nhiều chuyện như vậy, rốt cuộc Diệp Ly Châu không mở miệng được nữa. Bị Đề Kiêu hiểu lầm bản thân ham mê sắc đẹp của hắn, vẫn tốt hơn là vẻn vẹn xem hắn là phương thuốc chữa bệnh. Đề Kiêu nhìn dáng vẻ chồng chất tâm sự của nàng. Bắt đầu từ lần đầu tiên nhìn thấy Diệp Ly Châu, Đề Kiêu đã cảm thấy Diệp Ly Châu chính là một yêu tinh, yêu tinh mê hoặc lòng người. Dung mạo nàng thật sự quá đẹp, đẹp đến không giống con người. Sau này tiếp xúc, Đề Kiêu cảm thấy Diệp Ly Châu thích mình rất nhiều, nhưng hắn không ngờ, Diệp Ly Châu chỉ muốn một đoạn tình duyên ngắn ngủi mà thôi. Nàng nhìn như thâm tình, trên thực tế lại không tim không phổi, không hiểu tình yêu là gì. Đề Kiêu kéo nàng vào trong lòng. Bờ vai nàng nhỏ bé yếu ớt, sau khi bị cánh tay mạnh mẽ của hắn trói chặt, thì không trốn tránh được nữa. Ngay sau đó, Đề Kiêu lạnh lùng nhếch môi “Diệp Ly Châu.” Diệp Ly Châu ngước mắt lên “Dạ?” Đôi mắt hoa đào của nàng nhìn như chất chứa tình cảm, thật ra thì trong veo, trong suốt đến mức không thật chút nào, lúc này, trong mắt có vài phần buồn bã. Đề Kiêu nhéo cằm nàng, tỉ mỉ quan sát nàng. Hắn muốn thấy nàng thất thần, muốn thấy nàng bị tình cảm cùng dục vọng giày vò, muốn khiến nàng thét ra tiếng, cuối cùng lại không phát ra tiếng được nữa. Chẳng qua bây giờ, nàng không hiểu gì cả. Đề Kiêu hiểu rõ trong lòng, trong những lời mà Diệp Ly Châu nói vừa nãy, có một phần là lời nói dối, hoặc là, nàng không nói ra nguyên nhân thật sự. Hắn muốn biết. Nhưng cũng không phải là hỏi thẳng nàng, vì những lời hỏi ra được rất có thể là lời nói dối. Đề Kiêu sẽ khiến nàng thốt ra lời thật. Quần áo trên vai Diệp Ly Châu trượt xuống một chút, dù sao cũng đã gần gũi như vậy rồi, cũng không ngại lại gần gũi thêm chút nữa nhỉ? Ngón tay thô ráp của Đề Kiêu khẽ cọ xát trên vai nàng. Da thịt nàng quá mức mềm mại, rất nhanh đã hiện ra dấu vết màu đỏ. Diệp Ly Châu không hiểu nổi cảm xúc của Đề Kiêu. Ánh mắt hắn sâu thẳm, khuôn mặt tuấn tú vẫn luôn lạnh băng cũng không có thêm biểu cảm gì. Diệp Ly Châu có thể cảm nhận được hắn đang tức giận, nhưng không biết hắn đã giận tới mức nào. Cuối cùng Đề Kiêu vẫn kiềm chế bản thân. Tâm trạng hắn hôm nay quả thực không tính là vui vẻ, những lời bạc tình của Diệp Ly Châu khiến hắn rất bất mãn. Giả sử thật sự chiếm lấy nàng, Đề Kiêu sợ không khống chế được cảm xúc, ức hiếp người hỏng mất. Hắn lại kéo quần áo của Diệp Ly Châu lên, đôi mắt nàng mờ mịt sương mù nhìn hắn chằm chằm. Mắt nàng quá đẹp, quá mức trong sáng, đến nỗi Đề Kiêu muốn che mắt nàng lại, hung hăng, hung hăng… Đề Kiêu lạnh giọng nói “Ta về đây.” Diệp Ly Châu thoáng sửng sốt, nàng dè dặt nói “Chàng còn tới nữa không?” Đề Kiêu không nói gì, hắn xuống giường, cầm lấy áo bào mặc lên. Thân hình hắn cao lớn, mặc vào áo bào màu đen như mực, Diệp Ly Châu thì chỉ mặc có áo lót, tóc dài xõa xuống, một khuôn mặt nhỏ nhắn điềm đạm đáng yêu, tinh tế như bông súng trên mặt nước vậy. Diệp Ly Châu không đi giày, trực tiếp dẫm lên mặt đất, tuy biết mặt đất ấm áp, nhưng vào mùa đông, chung quy vẫn khiến người ta nhìn mà đau lòng. Đề Kiêu hơi cau mày. Nàng nói “Điện hạ, chàng còn đến tìm ta nữa không?” Đề Kiêu lại quẳng nàng lên giường, cầm tất mang vào cho nàng “Nàng bạc tình bạc nghĩa, lừa gạt ta nhiều ngày như vậy, lại không muốn đi theo ta. Diệp Ly Châu, vì sao ta còn muốn đến thăm nàng hả?” Lời hắn hệt như sấm sét giữa trời quang, khiến Diệp Ly Châu sững sờ tại chỗ. Thân thể nàng yếu ớt hơn người khác, người bên cạnh chưa bao giờ nỡ nói nặng lời với nàng, dù là ở Minh Phật Tự, sư thái cũng không làm khó nàng. Tới tận bây giờ, Diệp Ly Châu thoạt nhìn dịu dàng, trên thực tế cũng có vài phần bệnh chung của đại tiểu thư, có chút yếu đuối, sau khi bị từ chối thì trong lòng sẽ khó chịu rất lâu. Nhưng chuyện này là nàng không đúng, nàng không nên một mực lợi dụng Đề Kiêu. Nhưng nếu nàng đã đâm lao thì phải theo lao, một mực giấu kín, nếu chỉ bởi vì lý do sức khỏe mà gả cho Đề Kiêu, mà không phải vì tình cảm, ngày sau Đề Kiêu biết được sự thật, sợ là càng tức giận hơn, thậm chí sẽ muốn đuổi nàng đi. Diệp Ly Châu dụi dụi mắt “Xin lỗi, ta sai rồi, điện hạ đi đi.” Đề Kiêu nhìn nàng cúi đầu, điệu bộ thực ngoan ngoãn. Chỉ cần nhìn vẻ mặt nàng, ai có thể nhìn ra được nàng là loại phụ nữ sau khi đùa bỡn tình cảm cùng với thân thể người khác xong lại không muốn chịu trách nhiệm chứ? Đề Kiêu nhìn nàng, trên cổ nàng còn lưu lại dấu ngón tay mập mờ, vừa nãy xảy ra chuyện động lòng người như vậy, bây giờ nàng lại có thể bình tĩnh để hắn rời đi. Đi? Đề Kiêu tức sôi gan, lại kéo người vào trong màn. Lâu lắm rồi hắn chưa từng thất lễ như vậy, lần này trừng phạt Diệp Ly Châu, là hành động hắn vẫn luôn muốn làm nhưng chưa bao giờ có thể thực sự ra tay. Cho dù sau khi hai người thành hôn, Đề Kiêu cũng không muốn đối xử với nàng như vậy. Nhưng cô nàng này thật sự quá đáng quá rồi. Đề Kiêu sống hơn hai mươi năm, lần đầu tiên bị một người con gái lừa cả trái tim lẫn thân thể. Ban đầu còn có tiếng nức nở truyền ra, về sau âm thanh cũng nhỏ dần. Sau khi kết thúc, Đề Kiêu cầm khăn tay, tỉ mỉ lau mặt cho Diệp Ly Châu. Quần áo nàng tán loạn, trên khuôn mặt nhỏ dịu dàng đáng yêu lại đơn thuần tràn đầy sợ hãi. Diệp Ly Châu quả thực bị dọa sợ. Nàng không hiểu nổi những chuyện vừa mới xảy ra, lại không hiểu sao cảm thấy hổ thẹn. Đề Kiêu ăn mặc chỉnh tề, rót cho Diệp Ly Châu một ly trà “Súc miệng đi.” Cánh môi của Diệp Ly Châu sưng tấy, cổ họng khàn đến nói không nên lời, trong miệng vẫn còn chút mùi tanh ngọt nhàn nhạt, thẳng tới trong dạ dày cũng là mùi vị này khiến nàng cảm thấy không thoải mái. Nàng kề sát vào tay Đề Kiêu uống một hớp nước trà. Ánh đèn trong phòng tỏa ra quầng sáng màu vàng, lúc này đã rất khuya. Mặc dù với Đề Kiêu mà nói, đó là khoảng thời gian ngắn ngủi, trên thực tế cũng đã rất dài. Đề Kiêu nhéo cằm nàng “Có đau không?” Quả thật rất đau, cho tới lúc này Diệp Ly Châu vẫn còn cái hiểu cái không. Nàng cảm thấy mơ hồ, nhưng khó mà mở miệng. Đề Kiêu của ban nãy và Đề Kiêu lúc này, quả thực như hai người khác nhau. Đề Kiêu nói “Muốn hẹn hò vụng trộm với ta cũng được, nhưng mà, không thể chỉ có nàng tự thoả mãn, ta cũng muốn thỏa mãn, biết chưa?” Mặt hắn lạnh băng, thoạt nhìn khá đứng đắn lại lạnh nhạt, dáng vẻ quân tử cấm dục. Nhưng vừa rồi hắn không phải như vậy. Vừa nãy Diệp Ly Châu bị hắn túm lấy gáy, lúc nâng mắt nhìn về phía hắn, trong mắt hắn thực sự là một mảnh đỏ ngầu, dường như muốn ăn tươi nuốt sống nàng vậy. Đề Kiêu nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của Diệp Ly Châu “Ngoan ngoãn cởi áo, ta thoa thuốc cho nàng.” Lần này đương nhiên là thoa thuốc thật. Mặc dù Đề Kiêu chưa phá thân nàng, nhưng vừa rồi cũng để lại rất nhiều vết bầm trên người nàng. Diệp Ly Châu không nói được câu nào, chỉ có thể để Đề Kiêu bôi thuốc lên cho nàng. Quần áo đã bị bẩn, có mùi vị nồng đậm, tràn ngập là mùi của Đề Kiêu. Đề Kiêu ném sang một bên, đổi bộ quần áo mới cho nàng. Cổ họng Diệp Ly Châu bị thương, nóng rát đau đớn, khóe miệng cũng bị kéo rách, cho dù nàng khéo ăn khéo nói muốn đuổi hắn đi chăng nữa, cũng không nói ra được một câu. Đề Kiêu thoa thuốc cho nàng, thấy nàng ngủ rồi mới rời đi. Lúc về tới Vương phủ đã là rạng sáng, bóng đêm vẫn dày đặc như trước, Đề Kiêu đi tới thư phòng. Chuyện vừa xảy ra, từng cảnh một dường như đang ở ngay trước mắt. Đề Kiêu vốn không nên ức hiếp Diệp Ly Châu thảm như vậy, nhưng chuyện này hắn khó mà nhịn nổi. Diệp Ly Châu không muốn gả cho hắn, nàng cũng sẽ không thể gả cho người khác. Người mà Đề Kiêu để mắt tới, dù là hoàng đế cũng không thể tranh với hắn. Chỉ là… Lý do mà Diệp Ly Châu không muốn gả cho hắn, rốt cuộc là cố kỵ ý kiến của Diệp Phụ An, hay là nàng chỉ đơn thuần đùa giỡn hắn, sau khi chơi xong rồi thì lại tìm người khác… Mặc kệ là thế nào, Đề Kiêu cũng nhất định phải biết nguyên nhân. Hắn xử lý xong đống công văn chồng chất, sắc trời đột ngột sáng lên, lúc này mới về phòng nghỉ ngơi. Hai người hầu đi theo sau lưng Đề Kiêu. Đề Kiêu suy nghĩ rồi nói “Trong hầm rượu của Vương phủ có còn rượu tuyết lộ không?” Một tên hầu nói “Rượu tuyết lộ cất kỹ ở Hàm Châu còn khá nhiều, kinh thành cũng có. Chẳng qua chỉ còn rải rác có mấy vò, nếu điện hạ muốn mở tiệc chiêu đãi, thì chút rượu này không đủ.”Mấy vò cũng đủ rồi. Đề Kiêu lạnh giọng nói “Hôm khác lấy ra khỏi hầm rượu.” Người hầu đáp lại một tiếng. Rượu tuyết lộ có vị hoa quả, mùi thơm ngào ngạt, rượu không nặng, uống vào lại rất dễ say. Say mà lại không hại sức khỏe. Diệp Ly Châu chưa từng uống rượu, Đề Kiêu thật muốn để nàng nếm thử, cũng muốn biết, sau khi uống say, Diệp Ly Châu có thể thốt ra những lời gì.
Người dịch LC + Chim Ba Chân Rất nhanh, một lão thái y hơn năm mươi tuổi, tóc mai hoa râm đã tới. Sau khi ông ta hành lễ với các vị nương nương, Đề hoàng hậu cười nói “Đây là Đại tiểu thư của phủ Thừa tướng, Từ thái y, thân thể nàng yếu ớt, ngươi cẩn thận bắt mạch xem.” Diệp Ly Châu ngồi ở chỗ cao cao bên cạnh Đề hoàng hậu, Từ thái y quỳ trên mặt đất, chẩn mạch tượng qua một chiếc khăn tay, đôi mắt vẩn đục nhìn Đề hoàng hậu, hơi lắc đầu, sau đó nói “Thân thể cô nương hơi yếu, hoàng hậu nương nương cũng không cần lo lắng quá, lát nữa vi thần sẽ kê đơn cho cô nương.” Thấy ám chỉ của Từ thái y, Đề hoàng hậu tự hiểu Diệp Ly Châu đích thực không chữa được nữa. Một cô nương bạc mệnh không có phúc như vậy, cưới vào Đông cung, sợ là không tốt lắm. Càng không có khả năng, Đề hoàng hậu càng cảm thấy đáng tiếc. Nhìn gia thế của Diệp Ly Châu, diện mạo này… cô nương tốt biết bao… Lúc này, cung nữ từ bên ngoài đi vào thông báo “Bẩm Hoàng hậu nương nương, một khắc trước Thái tử điện hạ đã ra khỏi Đông cung, nói là đến thỉnh an ngài. Quý phi nương nương cùng Nhị hoàng tử điện hạ, Tam công chúa điện hạ đã ở ngoài cửa, sắp tiến vào đây.” Trong lòng Đề hoàng hậu không vui. Cây gậy chọc phân Thịnh quý phi này, nơi nào không cần nàng ta, nàng ta một mực hướng về nơi đó khiến người ta chán ghét. Có điều, Đề hoàng hậu vẫn mỉm cười gật đầu. Đang nói thì một bóng dáng hoa lệ tiến vào, Diệp Ly Châu thoáng liếc nhìn, người phụ nữ đi ở giữa có dung nhan kiều mị, khóe mắt vành môi vểnh lên một cách tự nhiên, trên người mặc hoa phục rực rỡ, tóc mai như mây, ngọc bội leng keng, chắc chắn chính là Thịnh quý phi. Bên trái Thịnh quý phi là một thiếu niên 15-16 tuổi, thân hình hắn cao lớn, dung nhan khôi ngô, nhưng lại mang theo mấy phần tà khí. Bên cạnh thiếu niên là một thiếu nữ 15-16 tuổi, thiếu nữ mặc hoa phục, vẻ mặt có mấy phần nhút nhát. Thịnh quý phi hành lễ, giọng nàng ta mềm mại dịu dàng, giống như khóe mắt khóe môi nàng vậy hơi lanh lảnh cất lên “Nô tỳ thỉnh an Hoàng hậu nương nương.” Trên mặt Đề hoàng hậu tràn đầy tươi cười, cũng không để Thịnh quý phi đứng lên, tận lực để Thịnh quý phi duy trì tư thế lúc hành lễ. Bà chậm rãi thưởng thức một ngụm trà, rồi đặt chén vào tay một cung nữ, lại chậm rãi nói “Em đó, em chính là người thích tham gia náo nhiệt. Bổn cung đã đoán được em sẽ qua đây xem Diệp tiểu thư. Có điều, Dật Nhi không đi nghe Thái phó giảng bài à? Sao lại thích tham gia trò vui giống như mẫu phi ngươi vậy hả?” Y phục cùng đồ trang sức của Thịnh quý phi đều rất nặng, đè trên người nặng trĩu, không có ai đỡ, nàng ta mệt đến cẳng chân mỏi nhừ, nghe Hoàng hậu nói Triệu Dật, thì vội vàng thưa “Là nô tỳ nghĩ, lâu rồi Dật Nhi không thỉnh an người, cố ý dẫn nó tới đây.” Nhị hoàng tử Triệu Dật nói “Quý phi nương nương vẫn luôn nhắc tới mẫu hậu người, nên giờ nhi thần mới tới đây thỉnh an người.” Đề hoàng hậu nói “Dật Nhi lại cao hơn rồi, càng có phong phạm của hoàng tử rồi, chỉ là vẫn cứ không đủ lanh lợi, chả trách bình thường bệ hạ thích chỉ điểm ngươi. Còn không mau đỡ mẫu phi ngươi lên ghế ngồi, nàng cứ gập người mãi, nhất định sẽ mệt.” Lúc này Triệu Dật mới đỡ Thịnh quý phi đứng lên. Diệp Ly Châu thấy Hiền phi, Giả quý nhân và Đỗ tần đều đứng dậy hành lễ với Thịnh quý phi, thì cũng đứng lên theo. Thịnh quý phi đương nhiên là tới vì Diệp Ly Châu. Hoàng hậu có một đứa em trai cường đại làm hậu thuẫn. Diệp Phụ An là người kiêu ngạo như vậy, Tần vương muốn tới làm khách là tới, Thịnh quý phi gấp đến độ lửa xém lông mày, chỉ lo ngày nào đó vừa rời giường, thì nghe nói Diệp Phụ An gả con gái cho Thái tử. Vốn dĩ Nhị hoàng tử đã là tìm đường sống trong kẽ hở, Thừa tướng liên thủ với Thái tử, còn có đường sống cho Nhị hoàng tử nữa sao? Lần này nàng ta tới đây, chính là muốn xem xem Diệp Ly Châu có gầy yếu như trong lời đồn hay không. Thịnh quý phi cười nói “Là cô nương nhà họ Diệp phải không? Tên là gì?” Diệp Ly Châu nói “Thần nữ là Diệp Ly Châu.” “Diệp Ly Châu, chà chà, ngọc châu ngàn vàng, thực sự là hiếm thấy.” Thịnh quý phi nói “Tháng trước Nhị hoàng tử tặng cho bổn cung một đôi bông tai, vừa vặn cũng đáng giá ngàn vàng, Tang Du, cầm qua đây, bổn cung phải tự tay đeo cho Diệp cô nương.” Diệp Ly Châu không ngờ sẽ nhận được đãi ngộ như vậy. Ở hậu cung, Thịnh quý phi chỉ đứng sau Hoàng hậu, bây giờ bà ta đeo bông tai cho nàng, truyền ra ngoài, người khác chỉ xem là một câu chuyện thú vị, cho rằng quan hệ giữa hai người vô cùng tốt, Thịnh quý phi cực kỳ coi trọng nàng, lại rõ ràng hạ thấp thân phận cao quý đeo bông tai cho nàng. Thịnh quý phi là mẹ đẻ của Nhị hoàng tử, nếu như có người truyền bá lời đồn châm dầu vào lửa, đến lúc đó, nàng và Nhị hoàng tử cũng sẽ bị buộc chặt vào với nhau. Nhị hoàng tử không cần nàng cũng không sao, nhưng một người con gái có dính dáng đến một người đàn ông khác, danh tiếng gần như sẽ bị hủy hoại. Diệp Ly Châu lui về sau một chút, cười nói “Thần nữ cũng không có lỗ tai, không đeo bông tai được. Tấm lòng của Quý phi nương nương, thần nữ xin nhận.” Thịnh quý phi trái lại cảm thấy hiếm lạ “Chưa từng xỏ lỗ tai sao?” Nha hoàn Ngọc Sa mà Diệp Ly Châu mang tới, nói “Thưa, Tiểu thư từ nhỏ lớn lên trong chùa, nơi đó không lưu hành mấy việc trang điểm.” Thịnh quý phi vốn chính là một người ương ngạnh lại độc đoán. Nếu Tần vương không ở trong kinh thành, ỷ vào sự yêu thích của hoàng đế dành cho nàng ta, chắc chắn nàng ta sẽ không cung kính với hoàng hậu như vậy. Nghe xong những lời mà nha hoàn của Diệp Ly Châu nói, trong lòng Thịnh quý phi đã không còn hứng thú gì nữa. Nàng ta chủ động hạ thấp thân phận muốn đeo bông tai cho, Diệp Ly Châu lại không có lỗ tai? Cho dù không có, cũng phải xỏ ra hai cái lỗ. Thịnh quý phi nói “Cái này thì dễ xử lý, gọi hai cô cô tới đây xỏ lỗ tai cho Diệp tiểu thư, đã là tiểu thư nhà quyền quý, chung quy cũng phải đeo bông tai.” Thịnh quý phi không nói dối. Sớm muộn cũng phải xỏ lỗ tai, không nể mặt Thịnh quý phi, hôm nay nhất định không qua được. Đề hoàng hậu nói “Đi gọi hai cô cô tới đây.” Bà đảo mắt thoáng nhìn Diệp Ly Châu, Diệp Ly Châu thầm hiểu ý. Thịnh quý phi ngồi xuống uống trà, Nhị hoàng tử Triệu Dật ở ngay bên cạnh Thịnh quý phi, hắn cũng âm thầm đánh giá Diệp Ly Châu. Chỉ chốc lát, hai vị cô cô đã tới, Diệp Ly Châu được dẫn ra sau tấm bình phong. Hai cô cô dùng hạt đậu vàng thật nhỏ cọ lên dái tai của Diệp Ly Châu. Hai bên dái tai từ từ trở nên tê tê, vào lúc nàng cảm thấy không còn cảm giác, hai cây kim đã được nung nóng liền xuyên qua. Một trận đau đớn, một giọt máu rơi xuống, hai vị cô cô vội cầm máu cho nàng, dùng cuống lá trà xuyên qua lỗ tai. Lúc này, Diệp Ly Châu đột nhiên giả bộ bất tỉnh, nhắm mắt lại nằm dài ra trên giường nhỏ. Hai vị cô cô vội nói “Không xong rồi, Diệp cô nương ngất đi rồi.” Truyền đến bên ngoài, trong lòng Đề hoàng hậu hài lòng, nhưng vẫn nhíu mày “Còn không mau gọi thái y đến, Diệp cô nương là minh châu trên tay Thừa tướng. Diệp thừa tướng làm việc vì bệ hạ, nhiều năm qua cúc cung tận tụy, nếu Diệp cô nương xảy ra chuyện không may ở đây, chẳng phải khiến thừa tướng lạnh lòng sao?” Thịnh quý phi cũng có chút luống cuống. Nàng ta ở trong cung có thể khoa trương hống hách, đều là do bệ hạ sủng ái. Tuy Đề hoàng hậu bị bệ hạ lạnh nhạt, nhưng Đề hoàng hậu có sự ủng hộ của Tần vương, nàng ta thì không có. Nếu thân thể Diệp Ly Châu kém như vậy, xảy ra bất trắc, đến lúc đó Tần vương và Diệp thừa tướng nắm lấy điểm ấy không tha, chờ bệ hạ trách cứ, chẳng phải nàng ta sẽ gặp họa sao? Từ thái y được dẫn tới, lúc này, thái tử Triệu Quân cũng đã đến. Thái tử nhìn cả phòng chen chúc đầy người, trong lòng có chút khó hiểu “Mẫu hậu, đã xảy ra chuyện gì?” Đề hoàng hậu nói “Quân Nhi, con tới rồi. Là tiểu thư Diệp gia bị ngất. Người nàng gầy yếu, Quý phi thấy nàng không có lỗ tai, cứ nhất định để người xỏ lỗ tai cho nàng, kết quả, Diệp tiểu thư không chịu được đau, vừa xỏ xong thì hôn mê bất tỉnh.” Triệu Quân “…” Người con gái này yếu đến thế sao? Người lợi hại như cậu sao lại mắt mù mà coi trọng một người con gái đến xỏ lỗ tai cũng có thể ngất đi chứ? Khẩu vị của cậu thật đáng lo ngại. Ngày khác nếu là đến lúc động phòng, thiếu nữ yếu đuối này chẳng phải là bị đùa chết sao? Thịnh quý phi đã đi vào bên trong xem người, Đề hoàng hậu nói với Thái tử hai câu rồi cũng đi vào. Thái tử đang do dự có nên đi vào xem dung mạo Diệp Ly Châu ra sao hay không, lại thấy Nhị hoàng tử Triệu Dật cùng Tam công chúa Tư Nhu cũng đã chui vào trong đó, lập tức liền giận tím mặt “Triệu Dật, Tư Nhu, hai đứa vào đó làm gì?” Đề Kiêu đã vào đến cửa cung, chưa tới một khắc đồng hồ nữa sẽ đến nơi. Triệu Quân biết ông cậu mình vui buồn thất thường, nhất là tính tình rất xấu. Diệp Ly Châu ngất đi vốn không phải chuyện gì tốt, nếu lại để một người đàn ông là Triệu Dật vào thăm, sợ là Đề Kiêu sẽ nổi trận lôi đình.
LY CHÂU TRONG LÒNG BÀN TAYTên gốc Chưởng thượng Ly ChâuTác giả Phân Phân Hòa QuangThể loại Cổ đại, Ngọt văn, Cung đình hầu tước, Hào môn thế gia, Trời đất tác thành, 2SĐộ dài 112 chươngNgười dịch LC + Chim Ba Chân /fb VĂN ÁNDiệp Ly Châu có diện mạo băng thanh ngọc khiết, là một mỹ nhân yểu điệu. Năm nàng đến tuổi cập kê, lại chẳng ai dám tới cửa cầu hôn. Người người đều biết, thân thể Diệp Ly Châu yếu ớt, đi hai bước cũng phải có người dìu, Thừa tướng lại là người yêu thương con gái như mạng. Cưới một mỹ nhân bệnh tật như vậy về nhà, hầu hạ hơi không tốt một chút, nhất định sẽ bị Diệp thừa tướng lòng dạ ác độc, thủ đoạn đen tối cho người giết chết. Diệp Ly Châu cũng rất phiền muộn, thân thể nàng mỗi ngày một kém đi. Lúc đang an tâm chờ chết, thì có một người đàn ông lạnh lùng thường thường tới phủ Thừa tướng dạo chơi. Người đó thân cao dáng ngọc, dung mạo như người trời, chẳng qua là quá mức băng lãnh, ánh mắt nhìn về phía Diệp Ly Châu cũng đáng sợ vô nhưng, hễ Diệp Ly Châu tới gần người này, thì thân thể ốm yếu của nàng lại khôi phục lại mấy phần, một khi người ấy rời xa, nàng lại thở chẳng ra hơi. Cuối cùng có một ngày, Diệp Ly Châu có phần tâm cơ làm bộ sảy chân ngã sấp xuống, dự định tới gần người đàn ông đó hòng kéo dài sinh mạng. Diệp thừa tướng xưa nay không sợ trời không sợ đất vội túm lấy con gái mình, kề sát bên tai nàng thì thầm “Đây là Nhiếp chính vương, chính là Tần vương mới dẫn theo mười vạn quân tới kinh đô uy hiếp hoàng đế. Con gái bảo bối của cha, chúng ta tìm người dịu dàng một chút, đừng chọn vị sát thần này.” Về sau, Nhiếp chính vương ôm Tiểu Ly Châu đáng thương vào trong lòng mình “Ngoan, lại gần thêm chút nữa.”Chỉ có Nhiếp chính vương tự mình biết, hắn thích tiểu mỹ nhân này đã bao lâu dẫn sử dụngNgọt văn, nữ chủ bánh bèo, hiền lành đáng yêuNam chủ mạnh mẽ, thoạt nhìn cao ngạo lạnh lùng không gần nữ sắc, trên thực tế… CẢNH BÁOPhong cách dịch của mình có phần không truyền thống như các bạn hay đọc, xin xem xét trước khi nhảy ý kiến đóng góp sẽ được tiếp thu để hoàn thiện sau. Tiệm tạp hóa Thú Cưng ♡ ˘▽˘>ԅ ˘⌣˘.giới Mèo lười ngủ ngày Danh sách chương Chương có pass sẽ được gợi ý ở chương trước đó Do nhiều trang đã ăn cắp bản dịch của mình còn không ghi nguồn nên những bộ truyện sau sẽ có Pass khó hơn. Bộ này thì bị ăn cắp nhiều rồi nên cởi pass. Mỗi lần truyện bị lấy cắp/chia sẻ pass thì pass sẽ càng khó hơn hoặc truyện sẽ chỉ được chia sẻ trong group kín. Chú ý không bình luận về pass!! Chương 01 Chương 02 Chương 03 Chương 04 Chương 05 Chương 06 Chương 07 Chương 08 Chương 09 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 + 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Hoàn chính văn Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Hoàn ~ ̄▽ ̄~~ ̄▽ ̄~~ ̄▽ ̄~ Những truyện đã/đang được tiến hành Hiện đại Đốt cháy lãng mạn – Triệu Thập Dư Sủng, Ngọt, HE, 2S, HoànCường thế sủng ái – Triệu Thập Dư Sủng, Ngọt, HE, 2S, HoànEo Thon – Điềm Dữu Tử H+, Ngọt, 3S, Thanh xuân vườn trường, đang tiến hành 07/21Cổ đạiLy Châu trong lòng bàn tay – Phân Phân Hòa Quang Sủng, Ngọt, HE, 2S, HoànHoàng hậu bị phu quân mặt dày tính kế – Phân Phân Hòa Quang Sủng, Ngọt, HE, 2S, Nam chính trùng sinh, HoànĐại nhân, ngài thật là hư H, cha chồng x con dâu, 3S <- Thế giới thứ 4 của bộ “Nuông chiều nhục dục”!Xuyên nhanh, Hệ thống Nuông chiều nhục dục – Thanh Hoan H+, 1vs1, Cấm kỵ, Trâu già gặm cỏ non, Lolita, Tình thầy trò, Hiện đại, Cổ đại, Tu tiên, Huyền huyễn, Hoàn
ly châu trong lòng bàn tay